Charoline và Liszt đều bị âm thanh bất ngờ phát ra từ bụng cô làm gián đoạn suy nghĩ. Charoline mở to mắt, sững sờ tại chỗ; còn Liszt thì ngẩng đầu từ ghế dài nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Thời gian như ngừng lại, hai người nhìn nhau, như thể bị dính phải bùa hóa đá. Như muốn phản đối sự im lặng khó xử này, bụng của Charoline lại phát ra âm thanh “ọc ọc” không đúng lúc.
Liszt hoàn toàn ngẩn người, còn mặt Charoline trong nháy mắt đỏ bừng—
“Trời ơi! Lần này thật sự mất mặt đến tận cùng rồi! Làm sao có thể như thế này trước mặt nam thần piano chứ… Ông trời ơi, mau ban cho con một tảng đậu phụ để con tự đập đầu mà chết đi!” Charoline đau khổ nghĩ. Cả ngày hôm nay, kể từ khi đặt chân đến Paris năm 1830, cô đã chạy ngược chạy xuôi tìm cách sinh tồn. Ngoài chút đồ ăn và nước uống trong phòng chờ vào buổi sáng, bụng cô đến giờ vẫn chưa có gì khác để lấp đầy.
“Tôi… tôi…” Charoline vừa xấu hổ vừa bối rối, đến mức chẳng biết phải nói gì.
Liszt cúi đầu cười khẽ, đứng dậy nói: “Khi nãy cô hỏi tôi vì sao Eugène không đi dạo cùng tôi, giờ tôi có thể trả lời—bởi vì tôi muốn ghé qua quán cà phê ngồi một lát, nhưng Eugène nói anh ấy có cảm hứng sáng tác tối nay, nên đã bỏ tôi lại để quay về gặp gỡ ‘người tình’ của anh ấy—những bức tranh. Thế nên tôi đành tự đi dạo một mình.”
“Vậ-vậy thì sao?” Giọng run rẩy của Charoline nghe như sắp khóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4689943/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.