Tiếng còi vang lên từ bên ngoài, Thẩm Huyền Mặc rốt cục nhặt lại thần trí, ba một cái đem cổ áo Cố Bạch Y ấn trở lại gáy cậu, tầm mắt chuyển sang một bên.
Hắn đập mạnh, vô tình đụng vào vết thương.
Cố Bạch Y khẽ "hít" một tiếng.
Thẩm Huyền Mặc run tay, thu tay về, có chút luống cuống nhìn cậu một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt.
"Cậu...." Hắn muốn hỏi vết thương thế nào, nhưng lại nuốt trở về, cứng rắn nói một câu, "Mặc xong cẩn thận lại đi."
Cố Bạch Y cho rằng hắn bởi vì hiểu lầm mà cảm thấy xấu hổ, cũng không có suy nghĩ nhiều.
"Ừ" một tiếng, cậu chậm rãi khép cổ áo lại, sau đó cúi đầu đóng cúc áo, một bên giải thích hai câu.
"Chỉ là hình xăm thôi. Trước kia bên kia chịu một chút thương tích, miệng vết thương quá xấu, liền xăm chút đồ vật hơi che một chút."
Thẩm Huyền Mặc còn chưa hoàn toàn tìm lại thần trí, theo bản năng tiếp một câu: "Không nghĩ tới cậu còn rất thích xinh đẹp."
Hình xăm đó thực sự rất đẹp.
Hắn hoảng hốt nghĩ.
Nhưng rõ ràng rất bình thường, hắn lại không dám nhìn nhiều, cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Thẩm Huyền Mặc quy cho là mình không quen với khoảng cách quá gần, trước kia hắn cũng không thích nhìn chằm chằm thân thể người khác.
Cố Bạch Y đối với sự không được tự nhiên của hắn hoàn toàn không biết gì, chậm rãi giải thích: "Tôi ngược lại không sao cả, dù sao vết thương trên lưng mình lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-toi-dien-phao-hoi-tieu-bach-kiem/2883114/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.