Kinh Nhất Phàm bất giác lui về phía sau nửa bước.
Nhưng tầm mắt Cố Bạch Y rất nhanh lướt qua người gã, hình như là nhìn thấy cái gì đó nhàm chán.
Ngay sau đó cậu hết hứng thú rũ mắt xuống, tiếp tục làm bài tập của mình.
Sắc mặt Kinh Nhất Phàm thay đổi, tự dưng sinh ra vài phần xấu hổ.
Nhất định chỉ là ảo ảnh!
Kinh Nhất Phàm có chút kinh nghi bất định tự an ủi —— cái loại tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn cơm mềm này làm sao có thể làm cho gã cảm thấy sợ hãi.
Bị loại người này dọa sợ, nói ra quả thực chính là một trò đùa.
Nhưng gã cũng không dám mở miệng nữa.
Cũng may lực chú ý của Thường Đình căn bản không ở trên người bọn họ, gã đơn thuần nhìn Cố Bạch Y khó chịu, nhưng Lâm Hòa Sơ vừa quay đầu, gã lập tức lại ba ba dán lên, căn bản không thèm liếc mắt nhìn người khác một cái.
Lâm Hòa Sơ chỉ là vào tủ lấy đồ, vừa quay đầu lại suýt nữa đụng phải Thường Đình.
Y nhịn không được nhíu mày: "Cậu——"
Thường Đình tựa hồ không có ý thức gì với sự phiền nhiễu của mình, vẫn ân cần chuẩn bị đưa lên khuôn mặt tươi cười chờ mong: "A Sơ cậu muốn nói cái gì?"
Lâm Hòa Sơ hỏi gã: "Bài tập về nhà đã làm xong chưa? Ngày mai tôi phải nộp bài tập về nhà."
Thường Đình tươi cười cứng đờ: "....."
Cố Bạch Y: "Phốc."
Thường Đình ném tới một ánh mắt âm trầm.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-toi-dien-phao-hoi-tieu-bach-kiem/2883112/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.