Chương trước
Chương sau
Ai có thể ngờ tới hotsearch ba tháng trước cuối cùng còn có thể có đảo ngược như vậy.

Người được gọi là bạn gái Kỳ Niên là Tuân Lan giả nữ, sự việc này ngày hôm đó đã làm tê liệt Weibo mấy lần, thế mà hai người đều không ai ra mặt bác bỏ tin đồn.

Đặc biệt là Kỳ Niên, chuyện thần tượng yêu đương kết hôn này rất dễ khiến fans nảy sinh phản đối, do đó sẽ ảnh hưởng đến anh nhưng thế mà anh cũng có thể chịu được.

Chỉ có thể nói không hổ là Kỳ Niên, đủ phật hệ giống như fans của anh vậy.

Nhóm fan Lan là người hoang mang nhất, khi đó họ còn từng cùng fans Kỳ Niên chúc phúc Kỳ Niên, bởi vì thời điểm đó có người nói bạn gái của Kỳ Niên mang thai, không ít người còn chúc phúc họ sớm sinh quý tử kia kìa!

Bây giờ, sớm sinh quý tử? Với Lan Lan của bọn họ á?

Ê... tưởng tượng như thế, đột nhiên cảm thấy phấn khích là sao đây!

Cái cảm giác ngo ngoe rục rịch này, trên mặt là nụ cười mất dần nhân tính, lén lút mà cố gắng tìm chút gì ăn, thật sự khiến người ta phấn khích chết được!

Tại sao lại vậy!

Sau đó có người nhảy ra liên hệ với cô: Chị em! Tôi hiểu cảm giác này, tôi hiểu! Đến tham gia vào nhóm, vừa xây dựng, vào âm thầm thôi, đừng nói cho người khác.

Do đó, một nhóm nhỏ nào đó được sinh ra ở một góc tạm thời chưa được khám phá.

Để tránh spoilers, sau khi <Dung Trang> khởi quay cũng sẽ không có thêm tin tức mới với thế giới bên ngoài trong một thời gian dài.

Vì yêu cầu của vai diễn, hầu hết thời gian ở đoàn phim Tuân Lan đều mặc trang phục nữ. Bây giờ cậu đã rất quen đi giày cao gót, bởi vì giảm đi ba mươi cân, sau khi Tuân Lan mặc đồ nữ vào trông nhỏ hơn những người khác một cỡ. Cho dù dáng người quá cao gầy, nhưng từ ánh mắt đầu tiên cũng sẽ không ai cảm thấy cậu là nam.

Trước kia đối với Tuân Lan, những ngày ở đoàn phim vẫn luôn rất bình yên, chỉ là đóng phim ngày qua ngày, không có gì thay đổi. Nhưng lần này hợp tác với Kỳ Niên lại khiến Tuân Lan cảm thấy có chút khác biệt so với trước đây.

Ít nhất bây giờ khi nghỉ ngơi, cậu không còn ngồi bên cạnh một mình đọc lời thoại lướt điện thoại nữa, bên cạnh cậu có thêm một Kỳ Niên.

Đôi khi hai người họ sẽ thảo luận về kịch bản, đôi khi là ngồi cạnh nhau cùng lướt điện thoại, nhìn qua thì như đang lướt xem này kia, nhưng rất nhiều lúc thật ra họ vẫn luôn đang trò chuyện trên điện thoại.

Rõ ràng hai người có thể nói chuyện trực tiếp với nhau, nhưng cách thức ở chung kỳ lạ này, Tuân Lan cảm thấy còn rất ghiền.

Đóng phim rất mệt mỏi, vì Tuân Lan phải kiểm soát chế độ ăn uống nên thường hở chút là phát sinh triệu chứng hạ đường huyết.

Hôm nay cũng vậy, Tuân Lan đang đi cùng vai phụ diễn, cảm giác chóng mặt đột nhiên ập đến, thân mình cũng lảo đảo.

Kỳ Niên ngồi bên cạnh quan sát lập tức đứng dậy, thuần thục lấy ra một viên kẹo xé mở, đút lát đường vào miệng Tuân Lan.

Đỡ Tuân Lan ngồi xuống ghế, Kỳ Niên hỏi Phù Tân Lập: "Cảnh quay ở đây còn mất bao lâu mới quay xong?"

Phù Tân Lập đưa cho Tuân Lan một cốc nước ấm, nói: "Còn khoảng năm, sáu ngày nữa."

Cảnh diễn gần đây là lúc Tuân Lan gầy nhất trong phim, chỉ cần quay xong đoạn này là Tuân Lan có thể từ từ tăng khẩu phần ăn, trình trạng thường xuyên chóng mặt đổ mồ hôi lạnh này cũng sẽ từ từ giảm bớt.

"Còn kẹo không?" Phù Tân Lập hỏi Kỳ Niên, buổi sáng ông không ăn gì nhiều, lúc này bụng cũng hơi đói.

Kỳ Niên liếc mắt nhìn ông, rất keo kiệt mà nói: "Không còn..."

Phù Tân Lập tức giận trừng mắt lườm Kỳ Niên một cái: "Thôi, biết kẹo của cậu rất quý rồi, tôi tự mua."

Tuân Lan nuốt xuống một hớp nước ấm, khóe miệng nhếch lên.

Từ sau khi vào đoàn phim, Tuân Lan đã không mang kẹo trên người nữa, bây giờ người của cả đoàn phim đều đã sớm biết Kỳ Niên đưa kẹo cho Tuân Lan ăn mỗi ngày, và cũng chỉ cho Tuân Lan ăn, người khác hỏi anh đều thống nhất là không còn. Nhưng quay đầu anh lại có thể đúng lý hợp tình lấy ra thêm một viên đưa cho Tuân Lan trước mặt bạn.

Số lần nhiều, ai nấy đều thấy được Kỳ Niên thiên vị Tuân Lan.

Có người chỉ đơn giản nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người thật tốt, có người thì sẽ nghĩ nhiều, nhưng Kỳ Niên hành động quá quang minh chính đại, giống như một cây thép thẳng cũng không có chút ý tứ gì cả. Mọi người đều biết, rất nhiều thẳng nam thường ái muội mà không tự biết, cho nên ngược lại họ không thể chắc chắn.

Lôi Tuấn cũng từng âm thầm nói riêng với Tuân Lan một lần: "Kỳ Niên không đúng lắm, sao cậu ta lại ân cần với cậu như vậy?"

Kỳ Niên nói sao cũng là người đã từng ba lần lấy giải Ảnh đế quốc tế khi còn trẻ, Tuân Lan có uy thế tốt, nhưng lý lịch vẫn kém hơn anh rất nhiều, với địa vị của Kỳ Niên, cho dù muốn thể hiện sự quan tâm đến Tuân Lan, cũng không cần phải hạ mình như thế.

Tuân Lan cũng chỉ nghe vào trong tai hai từ "ân cần", cậu hỏi Lôi Tuấn: "Anh cũng cảm thấy Kỳ Niên đối xử khác với em sao?"

Theo quan điểm riêng của Tuân Lan, cảm giác quan tâm của Kỳ Niên mang đến cho cậu khác với sự quan tâm của Lưu Phi dành cho cậu. Ít nhất Tuân Lan sẽ không sinh ra loại cảm xúc ngọt ngào có thể khiến tâm trạng cậu hạnh phúc khi Lưu Phi bày tỏ sự quan tâm với cậu.

Khi Lôi Tuấn nghe thấy Tuân Lan hỏi vậy, hắn nhạy bén cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cậu, lập tức nói: "Cậu còn trong mong anh làm thầy tư vấn tình cảm cho cậu à, Tuân Lan, đừng quên cậu còn có một người "bạn" bên biệt thự Vân Sơn đấy!"

Lôi Tuấn chân tình thật cảm như thế, Tuân Lan cố ý nói với giọng điệu bâng quơ bình thường: "Có sao đâu mà, anh không muốn em hưởng Tề nhân chi phúc* à?"

* 齐人之福: là hưởng phước một chồng lắm vợ.

Lôi Tuấn lập tức nhìn Tuân Lan bằng ánh mắt khiếp sợ, tựa như lúc này mới nhìn rõ bộ mặt thật của Tuân Lan.

Tề nhân chi phúc?!

Tuân Lan, cậu cái tên cặn bã không có trái tim này!

Ban đầu Lôi Tuấn rất mong chờ và hào hứng đối với việc Tuân Lan có thể hợp tác với Kỳ Niên, nhưng trong tình huống bây giờ này, Lôi Tuấn thật sự khó mà hào hứng nổi.

Hơn nữa, hắn còn thêm phần đồng tình với Kỳ Niên, một người đàn ông đẹp trai như vậy, nếu lỡ như thật sự rơi vào tay Tuân Lan, cũng không biết rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào, ôi!

Chiều nay Tuân Lan có một cảnh diễn, là cốt truyện An Thành và người nhà họ An năm đó bỏ lại cậu lần nữa gặp lại nhau.

Sau khi anh trai của An Thành là An Châu nhận ra rằng ả gái gọi nổi tiếng gần xa thế mà là em trai mình, anh ta rất đau lòng với người em trai đắm mình trong trụy lạc. Anh ta lập tức bảo An Thành về nhà họ An với mình, cũng yêu cầu An Thành thay lại quần áo nam khi trở về.

Mặc dù năm đó An Thành bị người nhà họ An bỏ rơi, nhưng trong lòng An Thành, cậu vẫn luôn ôm một tia hy vọng đối với người nhà họ An.

An Thành không nói gì, đổi lại quần áo nam mà đã thật lâu không mặc, đi theo An Châu trở về một chuyến, nhưng sau khi trở về, những người trong gia tộc biết được thân phận hiện tại của cậu lập tức lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng đối với cậu, ngay cả ánh mắt cha mẹ nhìn cậu cũng thêm phần chán ghét.

Bọn họ cảm thấy An Thành như vậy thật sự làm mất mặt bọn họ, sao lại có thể giả làm thân con gái mà chạy tới phục vụ đàn ông chứ, cho dù đi chết cũng tốt hơn là tham sống sợ chết như vậy.

Nhiều năm gặp lại, đầy lòng An Thành nghĩ rằng mình sẽ chờ được áy náy bù đắp từ người nhà, mặc dù đã đoán trước được, nhưng cũng không ngờ lại là kết quả tổn thương như vậy.

An Thành cười khẩy nói cậu không chỉ từng hầu hạ đàn ông, mà còn đã hầu hạ rất nhiều đàn ông.

Cha An tức giận bảo cậu câm miệng, ánh mắt nhìn An Thành như thể đang nhìn thứ gì đó ghê tởm. Ông ta bảo An Châu đi chuộc thân cho An Thành, sau đó đưa cậu đến một thành phố khác, ở nơi không có ai quen biết An Thành, cậu có thể thay lại quần áo nam, trở lại làm người bình thường.

An Thành từ chối chuyện chuộc thân, nhưng lại bị An Châu mắng, chẳng lẽ cậu còn không biết xấu hổ muốn tiếp tục đến loại địa phương đó sao?

An Thành liền tát anh ta một bạt tay rồi nói với An Châu, ai cũng có thể mắng cậu không biết xấu hổ, chỉ có người nhà họ An các người không thể.

An Thành quay đầu trực tiếp rời đi, không còn lưu luyến nhà họ An này nữa. Cha An ở phía sau nhảy dựng lên mắng chửi, nói cậu là một thằng đàn ông nhưng lại sống dựa dẫm vào đàn ông, ra thể thống gì.

Dựa dẫm đàn ông?

An Thành thờ ơ nghĩ, cậu dựa vào vẫn luôn là chính mình. Suy cho cùng, cha mẹ và anh trai có thể dựa dẫm đều có thể bỏ rơi chính mình, huống chi là những người quen gặp dịp thì chơi đó.

"Cắt! Cảnh này qua..."

Mãi cho đến khi bóng lưng thẳng tắp của Tuân Lan bước ra khỏi camera đối diện với cổng, Phù Tân Lập mới kêu dừng.

Phim trường hoạt động, nhân viên đoàn phim sắp xếp cảnh tiếp theo, các diễn viên khác tìm chỗ của mình nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng vẫn không thấy Tuân Lan quay trở lại.

Kỳ Niên cảm thấy không đúng nên đứng dậy đi ra ngoài tìm.

Tuân Lan đứng ngay bên ngoài, dựa vào cửa, nhìn sang một bên. Kỳ Niên gọi cậu một tiếng, Tuân Lan quay đầu lại, lộ ra một đôi mắt đỏ hoe.

Tuân Lan lại quay đầu đi, "Sao anh lại ra đây?" Giọng nói có chút thấp, nghe có phần khàn khàn.

Kỳ Niên không nói gì, anh đi tới, giơ tay nhẹ nhàng ấn đầu Tuân Lan lên vai mình.

Hô hấp của Tuân Lan vừa rồi còn ổn định lập tức trở nên nhanh hơn một chút, những cảm xúc còn sót lại đó lại trào lên.

Bàn tay cậu rủ xuống bên hông, đầu tựa vào vai Kỳ Niên, nói với giọng khàn khàn: "Tôi không buông xuống được, tôi vẫn hận bọn họ."

Kỳ Niên không biết Tuân Lan đang nói đến ai, anh xoa xoa tóc Tuân Lan, thấp giọng nói: "Vậy không buông..."

Hai người đứng bên ngoài thêm một phút nữa, sau cửa truyền tới tiếng bước chân, Tuân Lan lập tức ngẩng đầu lui ra khỏi bên cạnh Kỳ Niên.

Lôi Tuấn thò đầu ra, ánh mắt quét một lượt trên người hai người như tia laser, "Lan Lan, sao hai người còn ở ngoài đây vậy?"

"Hóng gió..." Tuân Lan nói, xong nói với Kỳ Niên, "Đi vào thôi."

Trở lại phim trường, Lưu Phi đang ở kia nói chuyện với Tiểu Chu về cốt truyện nhà họ An vừa rồi.

"Aizz, cậu nói xem người nhà như vậy, An Thành còn trở về làm gì chứ, đã định sẵn thất vọng rồi." Lưu Phi nói.

Tiểu Chu gật đầu tán thành.

Tuân Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Trở về làm gì chứ? Cũng chẳng có kết quả.

Tối hôm đó kết thúc công việc đã khá muộn, Tuân Lan và Kỳ Niên cùng nhau trở về khách sạn, cậu quẹt thẻ mở cửa, nói tiếng chúc ngủ ngon với Kỳ Niên.

Kỳ Niên đang suy nghĩ chuyện khác, cũng không biết có nghe thấy hay không, dù sao anh cũng ừ một tiếng, sau đó khi Tuân Lan đẩy cửa ra đi vào phòng, mấy người Lôi Tuấn và Lưu Phi đang đứng ở hành lang nhìn Kỳ Niên tự nhiên đi theo phía sau Tuân Lan đi vào.

Mọi người: "..."

Bấy giờ Kỳ Niên ngơ ra, đã tỉnh thần.

Vừa rồi trong đầu anh đang nghĩ đến chuyện của Tuân Lan, nhìn Tuân Lan quẹt thẻ vào cửa, tựa như đã trở lại khi anh vẫn còn ở trạng thái linh hồn đi theo Tuân Lan nên đi theo một cách vô thức.

"Đi nhầm..." Kỳ Niên nói với Tuân Lan, "Tôi về phòng đây, cậu nghỉ ngơi tốt nhé."

Tuân Lan không nhịn được cười.

Tâm trạng đã không tốt lắm kể từ buổi chiều đã được điều chỉnh bởi hành vi ngốc nghếch trong lúc lỡ đãng của Kỳ Niên.

Dưới ánh nắng mắt trừng trừng của Lôi Tuấn, Kỳ Niên vẻ mặt bình tĩnh bước ra ngoài, quẹt thẻ bước vào phòng mình.

Lưu Phi vội vàng theo sau, đóng cửa lại, nói với vẻ mặt quái lạ: "A Niên à, tôi vẫn luôn chưa hỏi, trước đây khi Lan Lan ra ngoài quay phim thì cậu ngủ ở đâu vậy?"

Kỳ Niên cởi áo khoác, chậm rãi nói một câu: "Cậu đoán xem..."

Lưu Phi: "..."

Há! Cậu đoán đi tôi không đoán.

Ngày hôm sau, đã đến lượt cảnh An Thành và Trần Thiệu Nguyên lần đầu gặp gỡ ở trong hộp đêm.

Kỳ Niên mặc một bộ vest ba mảnh, dáng người thẳng tắp hoàn hảo nâng đỡ quần áo, một tay đút trong túi, một đôi chân dài thẳng tắp nện bước lười biếng. Khoảnh khắc anh bước ra khỏi phòng thay đồ, những người xung quanh đều đồng loạt nhìn anh.

Tuân Lan vốn lười biếng ngồi bên kia, nhưng khi liếc mắt nhìn sang thì nhịp thở cũng không khỏi chững lại.

Lôi Tuấn ngồi bên cạnh Tuân Lan, nhìn Kỳ Niên như vậy, liếc mắt nhìn Tuân Lan đầy ẩn ý: "Ngủ cũng không lỗ..."

Tuân Lan nghe vậy, trong lòng liền như có lửa đốt.

Đến khi bắt đầu quay, Kỳ Niên ngồi trên ghế sofa, Tuân Lan quỳ một chân trước mặt anh, tạo xong tư thế cho cảnh quay sắp tới.

Tay phải Tuân Lan vốn là chống lên lưng ghế sofa cạnh đầu Kỳ Niên theo kịch bản, Phù Tân Lập nhìn máy quay rồi nói: "Tuân Lan, đặt tay lên vai Kỳ Niên đi."

"Ồ..." Tuân Lan không phản ứng kịp, giơ bàn tay trái rảnh rỗi lên đặt lên vai Kỳ Niên.

Sau đó dưới lòng bàn tay cảm nhận được xúc cảm nóng bỏng.

Phù Tân Lập hô: "Tuân Lan, tay phải, là đặt tay phải."

Suy nghĩ của Tuân Lan vẫn còn dừng trên vai Kỳ Niên, nghe vậy thì thu tay phải lại đặt lên vai còn lại của Kỳ Niên.

Thế là tư thế này lập tức trở thành, Tuân Lan đặt hai tay lên vai Kỳ Niên, khuỵ một gối giữa.hai chân Kỳ Niên, sống lưng thành một vòng cung duyên dáng, cúi đầu nhìn Kỳ Niên.

Hiện trường im lặng một giây, Lôi Tuấn che mặt, Lưu Phi nở nụ cười quái lạ.

Phù Tân Lập cũng không nhịn được bật cười: "Hình ảnh còn rất đẹp, ha ha, đừng đặt tay trái, buông xuống đi."

Tuân Lan buông tay trái xuống với vẻ mặt rất bình tĩnh.

Ánh mắt Kỳ Niên tạm dừng một chút trên tai Tuân Lan.

Tai Tuân Lan đỏ bừng.

Quá trình quay cảnh này vẫn rất suôn sẻ, sau khi Phù Tân Lập kêu dừng, Tuân Lan đi đến chỗ đạo diễn để xem phát lại.

Phù Tân Lập khen ngợi bọn họ: "Diễn rất tốt, phần diễn mang đến sự căng thẳng mà tôi muốn, một lúc nữa tôi sẽ chụp một bức ảnh ở đoạn này rồi đăng lên Weibo sau."

Tuân Lan không để ý đến mình trong màn ảnh, ánh mắt rơi vào trên người Kỳ Niên.

Vừa mới bắt đầu Kỳ Niên mang một nụ cười bất cần trên môi, thật khó tưởng tượng một người không có mấy biểu cảm trong đời thực có thể tạo ra biểu cảm hoàn hảo như vậy, đóng nhiều nhân vật khác nhau như thế.

Đây là sức quyến rũ của diễn xuất, cũng là... Sức quyến rũ của Kỳ Niên.

Trước khi ăn trưa, Tuân Lan đã tẩy trang, buổi chiều cậu phải mặc quần áo nam để diễn, không cần mặc quần áo nữ nữa.

Sau khi tẩy trang, Lưu Phi và Lôi Tuấn ở đó làm mặt quỷ, hai người đều cầm điện thoại trong tay.

Tuân Lan nói: "Các anh đang xem gì vậy?"

Lưu Phi đưa cho cậu xem, chính là hình ảnh cậu đặt hai tay lên vai Kỳ Niên trước khi cảnh quay bắt đầu vào buổi sáng.

Cậu trong trang phục nữ cũng quá mỏng manh rồi...

"Hay là, tôi chuyển cho cậu nhé..." Lưu Phi nói.

Tuân Lan lắc đầu, "Không cần đâu..."

Sau đó Kỳ Niên đi vào, khi đi ngang qua phía sau Lưu Phi rồi nhìn thoáng qua, sau đó lấy điện thoại của mình ra nói: "Tôi muốn..."

Mọi người đều nhìn sang anh.

Vẻ mặt Kỳ Niên không thay đổi, hỏi: "Không được à?"

"Được chứ được chứ..." Lưu Phi cúi đầu mày mò điện thoại, "Đạo diễn Phù nói không thể truyền ra ngoài, A Niên cậu tự xem thì được."

Kỳ Niên đáp lời.

"Ăn cơm ăn cơm thôi!" Tiểu Chu cần cù bước vào, hai tay xách theo hộp thức ăn.

Kỳ Niên, một người thực vật mới tỉnh, Tuân Lan, một người cần kiểm soát chế độ ăn uống, hai người không ăn cơm hộp với đoàn phim.

Bữa ăn hàng ngày của Tuân Lan vẫn là những bữa ăn nhỏ thanh đạm và đủ dinh dưỡng. Cậu đã ăn mấy tháng rồi, cũng đã ngán từ lâu. Bây giờ ăn cơm đối với cậu là hoàn toàn không có gì đáng hưởng thụ, chỉ ăn để lấp đầy dạ dày mà thôi.

Cảnh diễn hai ngày qua có chút nặng nề, thân thể Tuân Lan có hơi yếu, càng mệt thì càng ăn không vào. Bữa trưa hôm nay Tuân Lan chỉ ăn vào một nửa, cảm thấy không ăn nổi nữa nên đặt đũa xuống.

"Lan Lan, sao cậu ăn ít vậy?" Lôi Tuấn lo lắng hỏi.

Tuân Lan uống một hớp nước ấm, "Ăn không vào..."

"Ăn thêm một chút đi, buổi chiều cậu có cảnh hành động mà." Lưu Phi nói.

Tuân Lan lắc đầu, cậu sợ nếu cố thêm nữa mình sẽ nôn ra mất.

Lúc này, có người gõ cửa: "Anh Kỳ, cơm anh gọi đến rồi."

Kỳ Niên đứng dậy, cầm lấy cà mèn trong tay đối phương, "Cảm ơn..."

"A Niên cậu gọi cơm một mình à?" Lưu Phi hỏi.

"Cho Lan Lan..." Kỳ Niên nói.

Tuân Lan nhìn Kỳ Niên.

Kỳ Niên mở cà mèn ra, nói: "Cảnh quay buổi chiều rất nặng, cậu không thể nhịn đói, với cả sau cảnh hôm nay thì cậu cũng có thể từ từ tăng khẩu phần ăn rồi."

Cho nên, cũng không cần phải đợi đến ngày mai.

Trong hộp là mùi cháo thịt thơm lừng, Kỳ Niên múc một bát nhỏ cho Tuân Lan rồi đặt trước mặt cậu.

"Có thể uống thật sao?" Tuân Lan nói, máy quay sẽ không gạt người, cho dù diễn viên có béo lên một chút thì nó cũng sẽ hiển hiện rõ ra cho bạn.

Trong quá trình quay phim, ba ngày hai bữa là Phù Tân Lập sẽ nhắc nhở cậu chú ý tiếp tục kiểm soát chế độ ăn uống, sợ cậu buông lỏng biếng nhác sẽ ăn nhiều, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim.

"Uống đi..." Kỳ Niên gật đầu, thuận tiện hỏi cậu, "Trưa mai cậu muốn ăn gì?"

Tuân Lan tò mò: "Ăn gì cũng được à?"

Kỳ Niên nói: "Dầu mỡ không được..."

Tuân Lan đã kiểm soát chế độ ăn uống quá lâu, dạ dày đã không tốt lắm nên từ từ tăng khẩu phần ăn, thứ nhất là để phối hợp với tiến độ quay phim, thứ hai là tình hình dạ dày hiện tại của Tuân Lan không cho phép cậu đột ngột ăn nhiều.

"Vậy để tôi suy nghĩ..." Tuân Lan nói.

Vừa suy nghĩ, Tuân Lan vừa húp một ngụm cháo thịt. Mùi thịt thơm lừng truyền thẳng lên não, khiến đôi mắt cậu sáng lên.

"Ăn ngon thật..." Tuân Lan ấy mà có cảm giác cuộc đời này không uổng phí, rất thỏa mãn.

Mới rồi còn cảm thấy không ăn nổi, nhưng nửa bát cháo thịt nhỏ này nhanh chóng ăn xong. Quả nhiên không liên quan gì đến thèm ăn, nếu bạn mang tâm lý phản kháng ăn thứ gì đó thì tự nhiên không ăn vào.

"Còn đói không?" Kỳ Niên hỏi.

"Không đói nữa..." Tuân Lan nói, mặc dù miệng vẫn muốn ăn, nhưng cậu không thể nuông chiều bản thân được.

Kỳ Niên liền để bọn Lưu Phi chia phần cháo thịt còn lại.

Suốt quá trình này, Lưu Phi đều ngây ngốc nhìn Kỳ Niên.

Cảm thấy Kỳ Niên thật sự giống như thay đổi thành người khác, đây là anh đang dỗ dành Tuân Lan đi, đúng không!

Ngoại trừ Lưu Phi nghệch cả ra, Tiểu Chu vùi đầu ăn, trong suốt quá trình đều giả vờ không nhìn thấy gì.

Lôi Tuấn thì vẻ mặt phức tạp, hóa ra đại ảnh đế là theo đuổi người như vậy sao?

Tuân Lan cũng siêu quá rồi! Người kia ở căn biệt thự lớn trị giá hơn 600 triệu, người này vừa đẹp trai vừa dịu dàng vừa có tiền, chẳng trách Tuân Lan nói muốn hưởng tề nhân chi phúc. Hắn chỉ là quá để ý giới tính của mình, nếu không tề nhân chi phúc như vậy, hắn cũng có thể!

Cảnh diễn mà Tuân Lan phải quay vào buổi chiều chính là cảnh An Thành chết.

Mặc dù An Thành tỏ ra rất hứng thú với Trần Thiệu Nguyên khi lần đầu tiên gặp anh, nhưng là một người lang bạt đó đây vì chiến tranh, lúc đó An Thành không thể nào thật sự thích Trần Thiệu Nguyên, nhưng dù sao thân phận mặt ngoài của Trần Thiệu Nguyên lúc đó lại là một kẻ phản bội làm việc cho các thế lực phản động.

Mãi cho đến khi An Thành vô tình cứu Trần Thiệu Nguyên bị thương và trốn trong phòng cậu trong quá trình thu thập thông tin tình báo, sau khi biết thân phận thật sự của Trần Thiệu Nguyên, cậu mới lần đầu tiên thay đổi cách đối xử với đối phương.

Lúc đó, sau khi cậu ứng phó xong với những người đến điều tra Trần Thiệu Nguyên, tâm trạng rất tốt, vừa ngậm điếu thuốc vừa băng bó vết thương cho Trần Thiệu Nguyên, còn nhân cơ hội sờ mó cơ bụng của Trần Thiệu Nguyên một phen, sau khi nhìn thấy đối phương không ngả ngớn như trước thì lòng trêu đùa Trần Thiệu Nguyên hoàn toàn nổi lên.

Sự trêu chọc này làm sao không phải là biểu hiện khi cậu thích Trần Thiệu Nguyên.

An Thành từ lâu đã có dự cảm về số phận của mình, tóm lại là không chết tử tế được. Đừng nhìn xung quanh cậu bây giờ có nhiều người, đó là bởi vì cậu còn trẻ, đến khi hơi già đi, sẽ có nhiều người hơn thay thế cậu.

Trong loại tình huống đã chuẩn bị sẵn này, An Thành lại yêu Trần Thiệu Nguyên, sau khi biết anh đang làm gì thì cam tâm tình nguyện bắt đầu giúp Trần Thiệu Nguyên do thám tình báo và truyền lại tin tức.

Là vì giúp đỡ Trần Thiệu Nguyên, càng là vì giúp đỡ chính mình, cũng vì giúp đỡ vô số người giống như cậu.

Chuyện An Thành ngầm giúp Trần Thiệu Nguyên truyền tin dần dần bị người nghi ngờ. Vào ngày cậu chết, cậu đã thay lại quần áo nam, một khuôn mặt đơn giản và xinh đẹp, bước ra khỏi nơi cậu ở với một trái tim kiên quyết chịu chết.

Họ đã tạo ra một cuộc hỗn loạn và thành công giế/t chết quan chức cấp cao của lực lượng phản động, mà An Thành cũng chết trong cuộc hỗn loạn đó.

Cảm giác trước khi chết có chút đau đớn, nhưng vẻ mặt An Thành lại là sự nhẹ nhàng trước đây chưa từng có.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Thiệu Nguyên chạy về phía mình, khóe mắt An Thành vẫn phiếm nước mắt. Cậu không hối hận vì đã làm điều này, chỉ là tiếc nuối.

Cậu thích Trần Thiệu Nguyên, nhưng kiếp này đã định sẵn không thể ở bên người nọ.

Nếu bọn họ sinh ra trong thời đại hòa bình thì thật tốt biết mấy.

Trong cơn mưa lớn, đường phố hỗn loạn, đám đông hoảng loạn bỏ chạy, Trần Thiệu Nguyên cõng An Thành đã bị trúng đạn lên. Nước mưa chảy vào mắt anh, Trần Thiệu Nguyên cố hết sức mở mắt ra, cõng An Thành chạy về phía giao lộ trốn thoát.

An Thành biết mình không sống nổi, cậu nâng lên bàn tay dính đầy máu đen, vòng qua chiếc cằm căng chặt của Trần Thiệu Nguyên, áp lòng bàn tay lên mặt anh. Ngón tay cái lướt qua đôi môi được nước mưa phủ lấy, run rẩy nhưng lại ấm áp, mềm mại của anh.

Giống như thể đặt xuống một nụ hôn.

"Tạm biệt..."

Giọng nói của An Thành thấp đến không thể nghe thấy, bàn tay buông thõng xuống.

Bước chân của Trần Thiệu Nguyên hỗn loạn trong thoáng chốc, tất cả cảnh vật trong tầm mắt đều mờ đi.

Anh đi vào một góc yên tĩnh chật hẹp, giấu mình và An Thành vào trong. An Thành được anh ôm vào trong lòng cũng đã không còn cảm nhận được một hơi thở nào nữa.

Trần Thiệu Nguyên lau đi máu và nước mưa trên mặt An Thành, nhìn chằm chằm cậu một lát, đột nhiên ôm thật chặt An Thành vào lòng. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt trống rỗng.

Cuối cùng anh cũng ý thức được, An Thành đã chết rồi.

Sự thật này, đáng sợ đến vậy.

"Cắt! Rất tốt, qua, dọn dẹp một chút rồi bổ sung vài cảnh."

Phù Tân Lập lên tiếng, xe phun nước lập tức ngừng hoạt động.

Các nhân viên xung quanh đang bận rộn làm việc, Kỳ Niên ôm Tuân Lan vẫn còn co rúc trong góc hẹp đó.

Sức lực Kỳ Niên dùng quá lớn, Tuân Lan bị nhốt trong lòng ngực anh gần như không hít thở được.

Sau khi hô cắt, Tuân Lan vốn định lập tức đẩy Kỳ Niên ra, nhưng cậu chỉ hơi cử động thì nghe thấy Kỳ Niên nói bên tai cậu: "Lan Lan, đừng nhúc nhích."

Tiếng nói khàn khàn.

Tuân Lan bèn lại nằm về, nâng tay khẽ vỗ vỗ lưng Kỳ Niên: "Không sao, không sao."

Như dỗ dành một đứa trẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.