Không sai, Sơ Nguyệt trước mắt chính là Mạnh Bà Sơ Nguyệt, nhưng lần này trải nghiệm của cô hoàn toàn khác với những lần trước.
Lần này, không biết chuyện gì đã xảy ra, cô vô tình được sống một kiếp làm người, cùng ăn cùng ở với Thẩm Ức hơn mười năm tại Vô Gian Sơn Trang này.
Tuy không biết đã xảy ra sai sót ở đâu, nhưng tình cảm giữa cô và Thẩm Ức trong hơn mười năm qua không phải là giả dối. Cô đúng là đã làm người, nhưng cô mang theo tất cả ký ức, nhớ rõ mọi thứ cô đã thấy trong sinh tử bạc.
Thẩm Ức, con gái út của Vô Gian Sơn Trang, một đời vô ưu, năm mười tám tuổi, cuối cùng vì cứu một nam tử mà bỏ mạng.
Từ khi thấy Thẩm Ức thất hồn lạc phách, trong lòng Sơ Nguyệt đã tràn ngập cô quạnh, cô biết rằng ngày được ghi trong sinh tử bạc cuối cùng cũng sẽ đến.
Cô muốn cứu Thẩm Ức, nhưng lại không thể chống lại chữ "tình".
Có lẽ đây cũng là một chữ khó đoán nhất trong nhân gian.
Sơ Nguyệt thở dài, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Sau khi do dự một lát, Sơ Nguyệt vẫn quyết định đi theo xem sao.
Dù không thể đi ngược lại ý trời, nhưng dù sao cũng đã hứa với Thẩm Ức, sẽ ở bên nàng mãi mãi.
Khi Sơ Nguyệt đến phía sau, vẫn còn nghĩ, nếu như mình không tình cờ chứng kiến cảnh này thì tốt biết mấy, cô còn có thể tự lừa dối mình, tất cả đều là giả, cô gái nhỏ đã chân thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735739/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.