Trong rừng núi, một mảnh tĩnh mịch, ánh nắng vừa phải.
Bỗng nghe từ xa vọng lại tiếng vó ngựa thình thịch, thỉnh thoảng cuốn lên một màn bụi, làm mặt đất hơi rung chuyển.
Thiếu niên một thân bạch y, tóc búi cao, ngồi thẳng trên lưng ngựa, nhìn mấy tên vô lại nằm thoi thóp dưới đất, sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh như băng: "Cút!"
Trong phút chốc, tiếng quát vang vọng khắp thung lũng.
Mấy tên vô lại mặt tái xanh, tay ôm vết thương, căm hận liếc nhìn thiếu niên búi tóc, rồi lại không cam lòng nhìn sang thiếu niên áo trắng bên cạnh, phẫn nộ nhổ nước bọt: "Coi như hôm nay mày may mắn!"
Tên cầm đầu nghiến răng ken két, ánh mắt sắc như d.a.o găm hướng về phía thiếu niên búi tóc: "Báo danh đi! Rồi có ngày ta sẽ trả thù!"
"Vô Gian Sơn Trang, Thẩm Ức." - Thiếu niên búi tóc bỗng mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo càng thêm rõ rệt.
Vô Gian Sơn Trang...
Mặt tên cầm đầu thình lình biến sắc, vội vàng khom người hành lễ với thiếu niên búi tóc, hạ mình thấp xuống: "Xin Thẩm công tử tha tội, tiểu nhân có mắt không tròng. Mong công tử đại lượng, tha cho tiểu nhân."
Trong thiên hạ, ai mà không biết Vô Gian Sơn Trang là địa ngục có vào không ra. Người thường, ai dám dễ dàng đắc tội với bất kỳ người nào của Vô Gian Sơn Trang.
Nào ngờ, hôm nay họ đã đụng phải tảng đá cứng, lập tức sợ đến hồn xiêu phách lạc.
Sự kiên nhẫn của thiếu niên đã đến giới hạn, lại quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735734/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.