Hiện giờ, bên tai cô là giọng nói của thiếu niên ngày xưa, trước mặt cô là dáng điệu tướng mạo của cậu, chỉ là có phần trầm ổn hơn xưa, nhưng sức hấp dẫn vẫn không hề giảm đi.
Trong khoảnh khắc đó, Tề Nhân không thể phân biệt được mình đang sống trong thực tại hay đang chìm vào giấc mộng của những năm tháng xưa kia.
Khi Tề Nhân vẫn còn ngây người, Cố Ca thấp giọng gọi cô hai lần, lo lắng hỏi: "Chị Tề Nhân, chị không sao chứ?”
Tề Nhân giật mình, vội vã thu ánh mắt khỏi người Nguyễn Hàm Dực, còn nhân tiện lườm anh một cái thật nhanh, đầy trách móc. Nếu không vì anh, cô đã chẳng thất thố thế này!
Nhưng không ngờ, Nguyễn Hàm Dực lại nhìn cô với ánh mắt đầy ý tứ, nhếch môi cười: “Cô Tề, ngắm có mãn nhãn không? Hồi nãy bị sắc đẹp của tôi làm cho ngây người đúng không?"
Câu nói này khiến mặt Tề Nhân đỏ bừng, cô ngượng ngùng cắn chặt môi dưới, không dám nhìn vào ánh mắt trêu chọc của anh.
Cô khẽ giải thích: “Ảnh đế Nguyễn, anh nói gì lạ vậy chứ? Anh là nam thần trong lòng hàng ngàn người hâm mộ, cũng là nam thần của tôi. Nhìn ngắm người đẹp là niềm vui của tất cả người hâm mộ mà.”
Tề Nhân không trực tiếp phủ nhận, mà biến nó thành sự ngưỡng mộ của một fan dành cho thần tượng. Câu nói này lập tức dập tắt ngọn lửa trong lòng Nguyễn Hàm Dực.
Nhưng trong thâm tâm, anh vẫn vui, dù sao Tề Nhân đỏ mặt cũng là vì anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735705/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.