Tuy nhiên, điều Hạ Tĩnh không thể ngờ là Kỷ Tồn sẽ đưa cô ta đến cùng bệnh viện với Đường La. Nếu biết trước, cô ta tuyệt đối sẽ không dàn dựng màn kịch này để lừa Kỷ Tồn.
*
Trước cổng bệnh viện, một chiếc xe đỗ ngang dọc vô tổ chức, khiến Kỷ Tồn nhíu mày, dường như vô cùng khó chịu với cách đỗ xe của chủ nhân chiếc xe này. Bên cạnh hắn, Hạ Tĩnh nheo mắt, cảm thấy chiếc xe này trông rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Không kịp suy nghĩ thêm, còi xe phía sau bấm inh ỏi liên tục, Kỷ Tồn liếc qua kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua chiếc xe phía sau rồi mới khởi động xe rời khỏi chỗ đó.
Dừng xe xong, Kỷ Tồn nghiêng đầu nhìn Hạ Tĩnh, giọng dịu dàng: “Tĩnh Tĩnh, em còn đi được không?”
Hạ Tĩnh tất nhiên là làm bộ dáng đáng thương, lắc đầu, đôi mắt nhìn Kỷ Tồn đầy chờ đợi, khẽ thốt lên hai chữ: “Không thể.”
“Vậy em ngồi yên đó, anh qua đỡ em.” Kỷ Tồn lập tức đáp lại, rồi tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe.
Hắn vòng qua phía bên kia, mở cửa xe và bế Hạ Tĩnh lên theo kiểu bế công chúa.
Hạ Tĩnh dựa vào lồng n.g.ự.c Kỷ Tồn, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo hắn, hít một hơi mùi nước hoa thoang thoảng từ hắn, Hạ Tĩnh đỏ bừng đôi má, khẽ cảm thán: “A Tồn, anh thật tốt.”
Nghe lời cảm thán của Hạ Tĩnh, Kỷ Tồn bất giác mỉm cười, ánh mắt đầy cưng chiều: “Ngốc.”
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-ta-lam-manh-ba/3735686/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.