Chờ sau khi Mạnh Kiều đi rồi, Tô Hào mới móc quả anh đào từ trong túi ra. Sau khi nhóc rửa sạch thì lén cầm đến phòng của mẹ Tô, hít nước mũi rồi hạ giọng nói: “Mẹ, cho mẹ ăn này. Đây là của chị Kiều cho con đấy, mẹ đừng nói cho chị biết.”
“Cái gì mà không nói cho chị?”
Tô Dao đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn em trai rồi nói.
Vừa nãy lúc nấu cơm nước xong xuôi cô đã nhìn thấy hai người Mạnh Kiều và em trai mình giả thần giả quỷ tránh vào nơi hẻo lánh trong nhà, không biết là đang thương lượng cái gì.
Tô Hào thấy chị mình tức giận thì bị dọa sợ, nhanh chóng trốn vào sau lưng mẹ.
“Lấy ra đây!” Tô Dao chống nạnh quát lớn.
Tô Hào sợ hãi lấy bầu nước ra, bên trong đó đều là những quả anh đào lớn màu đỏ.
Tô Dao và mẹ Tô khẽ giật mình.
Tô Hào oa một tiếng khóc nấc lên, lắp ba lắp bắp nói rõ hết một lượt ngọn nguồn câu chuyện.
Nhóc vốn nghĩ là mình bỏ lại cô để chạy trước thì chị Kiều sẽ không chia cho nhóc ăn, không ngờ đến cuối cùng cô ấy chỉ để lại mấy quả cho mình rồi đều cho nhóc hết.
Nhóc tiếp tục mếu máo gào khóc: “Chị Kiều còn nói phải chia cho mẹ ăn cùng, nói cái gì mà sắt, có thể bổ máu, còn bảo em đừng nói cho chị, sợ chị tức giận.”
Mẹ Tô cười hiền lành, sờ đầu con trai: “Sau này không được trộm quả nữa.”
Tô Hào thẳng thắn gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-70-om-dui-nguoi-qua-duong/2698291/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.