Sau khi chia tay với bà, trời vừa mới tờ mờ sáng, cô liền khoác balo lên vai rồi ra khỏi cửa.
Vượng Tài nhanh chân theo cô ra ngoài, hưng phấn chạy tới chạy lui xung quanh cô, cô lại nhẹ nhàng xoa đầu của nó, cười nói: “Vượng Tài đừng theo tao nữa, mày về đi, phải chăm sóc cho bà thật tốt đó.”
Vượng Tài lắc lắc cái đuôi nhìn về phía Mạnh Kiều, liền khoan khoái chạy về phía trong nhà, nó nghe hiểu hai chữ cô nói: “Bà.”
Mạnh Kiều đi thẳng tới cửa thôn.
Đội trưởng Dương nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra đã thấy Mạnh Kiều khoác balo trên vai, với dáng vẻ muốn đi xa, chững lại một lúc, sau đó lại nghe thấy tiếng cô cười rồi nói là muốn đi Nguyên Thị, thì liền hiểu ra. Anh lái chiếc xe bán tải trong đội sản xuất đưa Mạnh Kiều đến trạm xe đi Nguyên Thị.
Trên dọc đường đi, Mạnh Kiều đều yên lặng nhìn ra cửa số bên ngoài không nói chuyện, đội trưởng Dương cũng lặng lẽ lái xe, nhìn thấy sự thay đổi của Mạnh Kiều mấy năm nay, anh ấy có thể hiểu được tâm tư của cô, anh ấy làm sao không hiểu được ý niệm của đứa con dâu này?
Đến trạm xe Nguyên Thị, Mạnh Kiều chia tay với đội trưởng Dương, mở miệng cười nói: “Cảm ơn anh, đội trưởng Dương.”
Đội trưởng Dương muốn nói nhưng lại thôi, anh ấy biết rõ việc đi thành phố quá nguy hiểm, cũng biết rõ là không khuyên được cô ấy, liền nghiêm túc nói: “Vợ a Thẩm, cô nhất định phải chú ý an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-70-om-dui-nguoi-qua-duong/2698206/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.