A Văn về đến nhà thì giận dỗi nằm ì trên giường quay đầu vào trong, dù A Hổ có nói xin lỗi lại trấn an hồi lâu cũng chẳng thèm đếm xỉa. A Hổ gãi gãi đầu, cũng hiểu ban nãy hơi quá trớn, hắn ảo não loay hoay nhóm bếp lò, tận dụng cơm thừa buổi trưa, thái chút thịt ức gà, thả nhiều rau diếp thái nhỏ, hầm một nồi cháo gà thái sợi nấu với rau xanh. Đi theo sau A Văn nhìn người ta nấu ăn hằng ngày, hắn cũng học được một số kỹ năng, ít nhất thì thỉnh thoảng A Văn ra ngoài, lão hổ cũng không để bản thân chết đói ở trong nhà.
“A Văn, dậy thôi, ăn cơm... Thấy, mùi thơm không?” A Hổ bưng bát nhỏ có đường viền màu lam đến bên giường.
A Văn trở mình vài lần, cuối cùng vẫn ngồi dậy, tới bên bàn thấp, cầm đũa lên rồi bới một chút, sau đó nói với vẻ mặt lạnh tanh.
“Nhiều mỡ!”
“Ah... Thế... ” A Hổ vốn đang chờ lĩnh thưởng bỗng dưng suy sụp tới nỗi mặt ỉu xìu, “Vậy, vậy A Văn không ăn, bây giờ ta đến tiệm bán cháo trên thị trấn, A Văn muốn cháo hạt sen hay bí đỏ...” A Hổ nói xong liền đứng dậy tính đi lấy nồi ở tủ đựng bát.
“Đứng lại...” A Văn cất tiếng nói êm dịu, gắp một miếng nhỏ rồi đưa vào trong miệng, “Ai bảo không ăn? Ta còn chưa nói hết...”
“Hả? Cái gì...” A Hổ chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ. “Ta nói cho nhiều mỡ, rất thơm.”
A Hổ tự giác rửa chén lau bàn dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, sau đó cứ quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ma-ta-rat-on-nhu/73357/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.