Chương trước
Chương sau
Những kẻ từng hãm hại đều cầu xin tôi làm người.
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
???
Chi tiết vật phẩm: Hột vịt muối, nhiều lòng đỏ, thích hợp nấu cùng cháo kê. Phối phương gia truyền của bà ngoại, ăn vào có thể cảm nhận tình yêu và sự yên bình tột cùng.
Ghi chú: cấp N-cấp bậc thấp nhất.
Theo quy định của hệ thống, vật phẩm nhận được trong rút thăm trúng thưởng phân loại theo cấp bậc, thấp nhất là cấp N màu xám, tiếp theo là R, SR, SSR.
Bình thường mà nói, để khích lệ ký chủ, rút mười lần cũng không ra một cái cấp N. Nhưng bây giờ, một hàng mười quả trứng vịt cấp thấp nhất đứng trước mặt Dung Tử Hàm.
Cảnh tượng này, cho dù đứng xem ở góc độ nào đều vô cùng trào phúng.
Nhưng Dung Tử Hàm lại chú ý đến một điểm khác, “ Ăn vào thật sự có thể cảm thấy tình yêu và sự bình yên hả?”
“ Thật, thuyết minh của hệ thống cũng không phải để trưng.” Hệ thống yếu ớt nói, Dung Tử Hàm khiến nó cảm thấy hoài nghi cuộc đời.
Dung Tử Hàm không rảnh khuyên bảo nó, nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại trong đầu. Còn phải xử lý đám vịt này trước đã. (Bản edit chính chủ nhanh nhất chỉ đăng trên Wattpad @xiaoninghui)
Nhưng tốc độ của trưởng thôn còn bỏ xa cậu. Dung Tử Hàm chưa kịp nói mình muốn để lại một con đưa đi kiểm định, nhân tiện đưa hai bác gái đi lãnh tiền trợ cấp, thì trưởng thôn đã gọi thêm người đi tóm gọn hai đàn vịt.
Thấy vậy, cậu vội vàng đi qua dặn dò một câu, “ Tốc độ lây bệnh lao ở vịt không phải chậm, sau khi tiêu hủy hết đợt này, tốt nhất là nên kiểm dịch hết các đàn vịt giống của các hộ khác, loại trừ khả năng cũng dương tính.”
“Dương tính?” Trưởng thôn nghe hơi không hiểu lời của Dung Tử Hàm.
“Dương tính có nghĩa là tồn tại virus.”
“Vậy, vậy nếu phát hiện dương tính thì sao?”
“Thế thì không cần chữa.” Dung Tử Hàm lắc đầu, “ Bệnh lao ở vịt không có thuốc đặc trị, một khi trong đàn có con mắc bệnh, lập tức phải thiêu hủy cả đàn”
【 giá trị suy sụp +1000】
Mọi người xung quanh đang đứng hóng hớt, lập tức sắc mặt đều tối sầm lại, hai bác gái kia cũng không dám gào nữa.
Vịt mắc bệnh đúng là chuyện lớn, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ là lớn đến mức này. Trong lúc nhất thời, tất cả đều không kịp phản ứng.
Mãi một lúc sau, một bác gái trong đó mới cất tiếng, “ Nhưng bệnh này không phải đàn vịt nhà tôi mắc trước! Hình như con vịt bị bệnh đầu tiên lấy từ nhà em trai ruột của tôi đem về.”
“ Thôn bên cạnh?” Dung Tử Hàm vội vàng hỏi, “ Nhà em trai bác chủ yếu nuôi loại nào?”
“ Là vịt xiêm. Phần lớn giống loại tôi mang tới.”
“ Vịt xiêm, cũng không lạ.” Dung Tử Hàm nhíu mày, “ Vịt xiêm chủ yếu được nuôi ở miền Nam, tuổi đời dài hơn nhiều loại vịt của miền Bắc. Bệnh lao lại là bệnh mãn tính, vịt miền Bắc sinh trưởng ngắn, chưa kịp phát bệnh đã bị giết rồi, muốn lây bệnh trên quy mô lớn như này là rất khó.”
“ Vậy nên khả năng cao là giống vịt xiêm họ chăn nuôi có vấn đề, những con vịt khác tiếp xúc trực tiếp bị lây nhiễm.” Dung Tử Hàm hơi sốt ruột, thịt gia cầm là loại thực phẩm quen thuộc, loại vịt mang bệnh này mà xuất ra ngoài rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe của người ăn phải. Ngay cả khi bệnh ở thôn bên cạnh thì cũng phải đề phòng.
Còn nghĩ chưa xong đã nghe thấy tiếng mắng chửi của bác gái kia, “ Đứa em dâu trời đánh kia, bảo sao tự nhiên tốt như vậy, trước khi về còn cho tôi một con vịt.”
“Thế nghĩa là sao, bác nói cụ thể một chút.” Dung Tử Hàm nhanh chóng dò hỏi.
Bác gái gạt nước mắt một cái, kể lại tất cả từ đầu.
“Con vịt bị bệnh này là vịt giống tôi mang về từ nhà mẹ đẻ ở thôn Tiểu Vương bên cạnh.”
Cha mẹ bác gái sống cùng con trai và con dâu, hai ông bà đã lớn tuổi rồi nên bác hay về thăm họ. Mặc dù bà thường không mang gì theo nhưng khi về cậu em trai hay đưa bà chút đồ làm quà đáp lễ.
Trên lí thuyết, họ hàng có qua lại là chuyện tốt, huống hồ đây là chị em ruột. Nhưng cô em dâu lại là người nhỏ nhen, thấy chị chồng hay về nhà mẹ đẻ, luôn cảm thấy nhà mình bị lợi dụng, nhịn không được mở miệng nói bóng nói gió.
Càng về sau, quan hệ hai bên càng xấu. Ngày hôm đó, cô em dâu đổi tính, biết bác gái nuôi vịt bèn tặng bà một con vịt đực.
Bác gái nhìn qua thấy nó mập mạp khoẻ mạnh thì vui lắm. Không phải vì lợi dụng, chủ yếu là cảm thấy người một nhà lại hay cãi vã thì không hay lắm. Em dâu chịu thay đổi rồi thì bà cũng không phải làm căng như vậy nữa.
Cuối cùng còn gửi lại tiền con vịt, bản thân vui vẻ mang vịt về. Trăm triệu lần không nghĩ đến lại mang về một cái tai họa lớn như vậy.
“ Ôi, đều tại số tôi không tốt! Sao lại gặp phải loại em dâu không có lương tâm này!” Bác gái kể lể một hồi, lại bật khóc.
Lần này là khóc thật, dốc lòng đối xử nhiệt tình với người ta đều vô ích, bà rất đau lòng.
Dung Tử Ẩn nhìn đỉnh đầu bác gái hiện lên thông báo 【 giá trị đau khổ + 400】 chỉ có thể lặng lẽ lắc đầu. Mà tất cả người dân trong thôn vây xem xung quanh cũng không nhịn nổi nữa.
“Đệt! Thế này cũng khốn nạn quá rồi! Họ hàng thân thích mà cũng làm ra loại chuyện này?”
“Chưa kể đến thân thích, bây giờ không phải cả thôn chúng ta đều gặp xui xẻo theo sao! Mọi người không nghe bác sĩ Tiểu Dung nói sao? Vịt cả thôn phải đưa đi kiểm tra! Chẳng may là cái gì...cái gì mà dương tính, thì tất cả xong rồi!”
“Không được, trưởng thôn, chuyện này không thể bỏ qua được.”
“ Đúng vậy! Cần phải tìm đám người bên thôn Tiểu Vương đòi giải thích! Làm hại người khác như vậy sao được?”
Đối với người trong thôn mà nói, vật nuôi cũng là tài sản quan trọng. Nghe tin vật nuôi nhà mình có thể bị tiêu hủy, liền náo loạn.
Tính tình trưởng thôn còn điềm tĩnh, ông bảo mọi người bình tĩnh lại trước, sau đó hỏi Dung Tử Hàm, “ Bác sĩ Tiểu Dung, cậu chắc chắn bệnh này do vịt bên ngoài gây ra à?”
“Về cơ bản có thể khẳng định, bởi vì bây giờ hai đàn vịt đã mắc bệnh. Nếu nguyên nhân gây bệnh xuất phát từ trong thôn, thì cả thôn đều sẽ mắc phải chứ không chỉ có hai đàn này. Dựa vào thời kỳ lây nhiễm bệnh lao ở vịt mà tính, trùng khớp với thời gian bác gái này mang vịt về thôn.”
“ Vậy có biện pháp nào để xác định chính xác không?”
“Có, nếu có thể lấy mẫu kiểm tra của thôn bên, có thể đưa ra kết luận cuối cùng. Loại vịt này sau khi về đây liền phát bệnh, chứng tỏ đã phơi nhiễm từ trước đó. Đoán được rằng tình huống đàn vịt bên đó còn kém hơn bên này. Tôi đi liên hệ với trạm phòng dịch bên kia trước.”
Nói rồi, Dung Tử Hàm lấy di động ra bấm số, đồng thời mở loa ngoài.
“Trạm chăn nuôi thôn Tiểu Vương à, có chuyện gì không?” Thú y bên kia hình như là một người trung niên, trời đã sáng còn chưa thức dậy, bộ dáng chưa tỉnh táo, nói chuyện cũng mơ hồ.
Dung Tử Hàm tóm tắt lại tình huống, “ Mong anh chú ý kĩ, bệnh lao vịt là bệnh truyền nhiễm tương đối nghiêm trọng.”
Kết quả lại bị đầu dây bên kia cười nhạo một trận, trực tiếp phủ nhận, “ Không thể nào, thôn chúng tôi một năm hai lần kiểm tra phòng dịch.”
“Cậu còn trẻ tuổi, đừng có gây sự.” Rõ ràng không coi trọng việc Dung Tử Hàm nói.
Thú y ở trạm chăn nuôi thôn đó cũng là người được trực tiếp cử đến từ Yến Kinh. Đối với Dung Tử Hàm vừa đến, sự việc của cậu ở trường đã lan truyền khắp nơi.
Một sinh viên xuất sắc như vậy lại bị cử đến trạm chăn nuôi ở xó xỉnh này, có thể đoán được tình cảnh cũng không tốt lắm.
Đúng ra mà nói, người này có chút quan hệ họ hàng với Dung Tử Hàm, còn hơi ganh tị với cậu, nên càng không nghe lời đề nghị của cậu.
Nhớ lại trước kia, người nhà suốt ngày mắng hắn sống hai mươi năm cũng vô dụng. Kết quả thì sao, vừa khá hơn một chút thì Dung Tử Hàm đỗ Đại học Nông nghiệp, làng trên xóm dưới ai ai cũng khen ngợi.
Giờ thì tốt rồi, lên voi xuống chó, ai cũng có thể dẫm cậu ta một phát.
Thú y phía kia chờ Dung Tử Hàm nói xong liền làm cậu mất mặt.
Nhưng mà Dung Tử Hàm chỉ bình thản đáp lại một câu, “ Được.” Rồi ngắt điện thoại.
【 giá trị uất ức đến từ thú y Vương Đại Tráng + 888】
Vương Đại Tráng thì như đấm vào bông, tức chết rồi, nhưng Dung Tử Hàm thật sự không quan tâm.
Dung Tử Hàm: Cũng may Đại Tráng này là người kĩ tính.
Hệ thống bị cái đánh giá này làm cho sửng sốt, đột nhiên không biết nói gì.
Nhưng người dân trong thôn cũng nghe được câu trả lời của Vương Đại Tráng thì lại tức điên lên.
Tên khốn này, người thôn bọn họ lây bệnh cho vịt ở thôn bên này, hãm hại mọi người, thế mà dám làm ngơ?
Trưởng thôn vẫn kìm nén lửa giận cũng bộc phát, “ Thế này mà cũng làm thú y? Người của thôn Tiểu Vương đã không chấp nhận được, đến cả thú y cũng là tên lang băm.”
“Đúng vậy! Trưởng thôn, chúng ta không thể tha cho đám người xấu xa này được!”
“Thôn chúng ta nuôi vịt đều là nuôi thả, chuyện này lớn như vậy, không được, chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng.”
“Đúng vậy! Trưởng thôn, ngài là lãnh đạo, phải làm chủ cho chúng tôi!” Hai bác gái lại bắt đầu khóc lóc.
Trưởng thôn cũng tức quá rồi, cuối cùng quyết tâm, cầm theo một cái quốc, nói, “ Đi! Chúng ta đi nói chuyện với bọn họ.”
Một đứa nhỏ mười mấy tuổi từ trong đám đông nghe vậy lập tức về nhà xách cái chiêng, chạy dọc đường đất dưới ruộng, vừa gõ vừa hét.
“Thôn Tiểu Vương hám lợi giết người!”
“Trưởng thôn đưa mọi người đi đòi lại công bằng, già trẻ gái trai nhanh mang theo vũ khí!”
“ Giết người? Mau báo cảnh sát!” có người gần bờ ruộng nghe thấy liền nói thêm một câu.
Đứa trẻ kia mồm mép nhanh nhảu, chỉ tóm tắt tình huống trong vài câu.
Tam sao thất bản, người này truyền tai người kia, chắc mấy chốc biến thành thôn Tiểu Vương tham lợi giết người.
Hả? Không phải người mà là vịt, như vậy không được xem là ham lợi giết người?
Có cái cớt! Vịt cũng là tiền, phải có một lời giải thích.
Những người lực lưỡng vác theo đồ đạc, phăm phăm đi theo trưởng thôn đến thôn Tiểu Vương. Trước khi đi, Dung Tử Hàm còn đưa xác và tim gan phổi đã giải phẫu của con vịt kia cho bọn họ mang theo. (Bản edit chính chủ nhanh nhất chỉ đăng trên Wattpad @xiaoninghui)
Có sự giúp đỡ của Dung Tử Hàm, trưởng thôn cùng người dân càng thêm tự tin. Lập tức lại cho cậu thêm 3000 giá trị phấn khởi. Thế là lại có thêm ba lần rút thăm trúng thưởng rồi.
Dung Tử Hàm: Cậu nói thì tôi phải nghe à?
Hệ thống bình tĩnh đưa ra kiến nghị: Không thì chúng ta đợi đủ mười lần?
Dung Tử Hàm nhìn số liệu một chút: Chắc cũng nhanh thôi.
Vẫn chưa hiểu rõ thâm ý của Dung Tử Hàm, nhưng chẳng bao lâu sau, quả nhiên hệ thống thu gom thêm được giá trị từ đủ các loại cảm xúc phức tạp.
【 giá trị xấu hổ của trưởng thôn bên cạnh 890】【 thôn dân xxx, xxx, xxx…… giá trị ngơ ngác 2333】
Thậm chí còn có cả 【 giá trị tuyệt vọng từ đám vịt mắc bệnh của thôn Tiểu Vương 250】 loại phân loại thần kỳ này -_-
Trong đó, giá trị lớn nhất thuộc vị thú y Vương Đại Tráng đã chèn ép Dung Tử Hàm trong điện thoại kia. Giá trị ấm ức, giá trị bất lực, giá trị phẫn nộ, vv... Chỉ một mình hắn mà cung cấp cho Dung Tử Hàm gần 4000 đồng vàng.
Dung Tử Hàm, “Xem, tôi nói đúng không?”
Bệnh lao vịt là bệnh nặng, Dung Tử Hàm tìm ra nguyên nhân gây bệnh, kịp thời cảnh báo là xuất phát từ đạo đức. Nếu không thì trực tiếp nộp lên huyện là được.
Loại chuyện này, một khi lan truyền ra ngoài, đừng nói chỉ cái thôn kia, mà xung quanh cũng không có kết quả tốt. Thương lái bên ngoài chắc chắn sẽ chấm dứt thu mua. Đối với người nông dân dựa vào chăn nuôi mà sống, việc này đúng là hại chết người.
Quả nhiên, tại thôn Tiểu Vương, Vương Đại Tráng bị người dân hai bên vây chặt, con vịt chết Dung Tử Hàm đưa cho trưởng thôn được đặt trước mặt hắn.
“ Ông nhìn xem! Nhìn xem! Đây là vịt từ thôn mấy người. Không phải mỗi năm phòng dịch hai lần à?”
Vương Đại Tráng không giải thích được. Hai năm nay đúng là hắn có hơi lơ là việc phòng bệnh cho gia cầm, nhưng thôn Tiểu Vương cũng chỉ có vài nhà nuôi vịt. Tháng trước hắn mới đi kiểm tra, không cảm thấy có vấn đề gì cả!
Nhưng điều xui xẻo nhất là, sau khi kiểm tra đàn vịt của nhà vợ chồng e trai bác gái, thực tế phát hiện ra những trường hợp tương tự.
Đúng là chạy không thoát, nguyên nhân xuất phát tại đây.
Trưởng thôn Tiểu Vương nháy mắt cũng toát mồ hôi, “ Nhanh! Nhanh đi kiểm tra xem đàn vịt này bán cho ai rồi! Tai họa! Đúng là tai họa!”
Anh ta chỉ là một người mới hơn hai mấy tuổi. Trưởng thôn bên Dung Tử Hàm liền vỗ vai an ủi, đồng thời khen ngợi bác sĩ thôn mình.
“Đừng sốt ruột, thế này là phát hiện sớm rồi. Chỗ nào có vấn đề thì giải quyết chỗ đó.”
“Thế mới nói, đây là tầm quan trọng của lực lượng tri thức, nếu không sao nhà nước phải chủ trương tuân theo khoa học đâu!”
“Vâng, vâng, phải cảm ơn vị bác sĩ Tiểu Dung này.” Trưởng thôn Tiểu Vương vừa gật đầu vừa trợn mắt trừng thú y Vương Đại Tráng của thôn mình một cái, ý là, chờ lát nữa xem tôi xử lý ông thế nào.
Lập tức trong miệng Vương Đại Tráng giống như nuốt phải mười cân khổ qua, tràn đầy cay đắng. Vì ghen ghét nên hắn định gây chút phiền phức cho Dung Tử Hàm, ai ngờ vô duyên vô cớ lại rước bực vào người.
Làm thú y ở trạm chăn nuôi của thôn, gia cầm thôn mình có vấn đề, lại để cho thôn khác phát hiện ra. Nếu dịch bệnh trở nên nghiêm trọng, hắn xử lý không tốt thì không cần đi làm nữa. Một câu thôi, hại người hại mình.
Nghĩ như vậy, hắn lại cung cấp cho Dung Tử Hàm thêm 1000 giá trị hối hận. (Bản edit chính chủ nhanh nhất chỉ đăng trên Wattpad @xiaoninghui)
Dung Tử Hàm ở trạm thú y bên này, kiểm kê hệ thống một chút, chỉ mỗi vụ việc này thôi mà lời đến hai vạn (20,000) đồng vàng, vừa đủ rút thăm tận hai mươi lần.
Hệ thống vô cùng phấn khích, lại vỗ ngực đảm bảo với Dung Tử Hàm lần nữa: Ký chủ mau triển đê! Lần này tuyệt đối sẽ xuất hiện Bảo đao Đồ long, tin tưởng tôi!
Dung Tử Hàm cũng vô cùng dứt khoát: Ừ, vậy được, bây giờ quay luôn đi.
Dung Tử Hàm vừa dứt lời, vòng quay rút thăm trúng thưởng liền bắt đầu chuyển động. Nhưng kim đồng hồ vừa hơi dừng lại, trước mặt cậu lại xuất hiện một hàng vật phẩm quen thuộc.
Trông thấy hai mươi lần quay đã hết mười lần cũng không quay ra đồ vật khác, hệ thống lẩm bẩm nói, “ Không, không thể nào!”
Sau đó, hai mươi lần rút thăm trúng thưởng kết thúc, hai mươi hột vịt muối lại xếp hàng ngay ngắn trước mắt Dung Tử Hàm. Cộng thêm mười quả trước đó, vừa đủ một sọt.
Lại bị vả mặt lần nữa.
Đúng lúc này di động của Dung Tử Hàm nhận được tin nhắn đúng giờ giục giã đòi nợ của bọn cho vay nặng lãi. Lần này còn quá đáng hơn, trực tiếp gửi một tấm photo ảnh thờ của Dung Tử Hàm. Rõ ràng đang nguyền rủa cậu chết không được tử tế.
Hệ thống tức giận nhảy dựng lên “ Đệt, lũ điên này đủ độc! Không đúng, tỉ lệ rút thăm cũng có độc! Xác suất thấp như vậy, muốn để chúng ta đi buôn trứng vịt lấy hai mươi vạn hả?”
Dung Tử Hàm nghe vậy cũng không suy nghĩ gì, “ Chắc cũng có thể.”
Hệ thống muốn tự kỷ, nhưng hành động sau đó của Dung Tử Hàm càng khiến nó sụp đổ thêm. Chỉ thấy Dung Tử Hàm xách sọt trứng vịt muối kia lên, đi sang quán ăn bên cạnh.
Đây là quán ăn đông khách nhất trong thôn, chẳng qua bây giờ không phải đúng bữa, hơn nữa mọi người đều kéo sang thôn bên cạnh nói chuyện rồi, cho nên trong quán không có ai.
“Bà chủ có ở đây không?” Dung Tử Hàm gõ cửa, cất tiếng gọi.
“Có, tôi đây!” Bác sĩ Tiểu Dung muốn ăn món gì?” Bà chủ thân thiết chào hỏi Dung Tử Hàm
Dung Tử Hàm đặt một sọt trứng vịt muối xuống trước mặt bà, thái độ thành khẩn hỏi, “ Bác có thu mua trứng vịt muối không?”
(Bản edit chính chủ nhanh nhất chỉ đăng trên Wattpad @xiaoninghui)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.