Kinh Trập chẳng muốn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó chút nào. Cảnh Nguyên Đế đối xử với cậu cứ như thể một món đồ chơi thú vị, tỉ mỉ mà vờn nghịch từ trong ra ngoài.
Vừa nhục nhã, vừa gian nan. Thời gian trôi qua trong điện ấy khiến cậu cảm thấy dài đằng đẵng không thấy điểm dừng.
Đến khi Kinh Trập tưởng mọi chuyện đã kết thúc, cậu luống cuống ôm lấy quần áo định mặc vào thì lại nghe thấy giọng nói như ác quỷ kia vang lên lần nữa: "Sợ cái gì?"
Lần này hắn ở ngay sau gáy, dọa Kinh Trập giật nảy mình quay đầu lại, chiếc mũ quan đập thẳng vào mặt Cảnh Nguyên Đế.
Khoảnh khắc đó, Kinh Trập nhìn vệt đỏ trên mặt hắn mà như bị sét đánh ngang tai, đến hơi thở cũng đóng băng lại.
Cảnh Nguyên Đế quỳ nửa gối phía sau cậu, dùng mu bàn tay lau mặt, dường như chẳng có phản ứng gì quá khích, ngược lại còn kéo tuột Kinh Trập dậy, nhạt giọng hỏi: "Sợ quả nhân giết ngươi?"
Kinh Trập nhắm nghiền mắt. Trong tình cảnh Cảnh Nguyên Đế thì y phục chỉnh tề, còn riêng cậu thì tr*n tr** cả người, bất kể hắn làm gì, cậu cũng thấy một nỗi nhục nhã đến không chỗ chui.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Kinh Trập không trả lời câu hỏi của Cảnh Nguyên Đế, trái lại lẳng lặng mặc lại y phục cho đàng hoàng rồi mới quỳ xuống: "Nô tài tự biết tội nghiệt nặng nề, vốn là kẻ đáng chết, mong bệ hạ ban tội."
"Sau này, vào điện hầu hạ."
Cảnh Nguyên Đế chẳng nói gì thêm, chỉ quẳng lại một câu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065649/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.