"Bệ hạ, Thụy Vương và Thọ Vương cầu kiến.""Không gặp."Giọng nói lạnh băng khàn đặc thi thoảng xen lẫn tiếng ho khan, lại mang vài phần yếu ớt.Càn Minh Cung đèn đuốc sáng trưng, hắc kỵ nghiêm trang giơ cao bó đuốc, canh giữ bên ngoài cung điện. Tòa hoàng cung trang nghiêm giờ phút này càng giống như một nấm mồ, những tiếng người ồn ào kia lại càng chói tai lạ thường.Ninh Hoành Nho nhận lệnh, cúi người lui ra ngoài.Phía sau gã là mấy tiểu thái giám rón rén đi theo, đợi khi gã đi tới trước điện, ánh mắt của hầu hết mọi người đều đổ dồn lên người gã."Bệ hạ long thể bất an, không muốn gặp chư vị."Giọng Ninh Hoành Nho ôn hòa lễ độ, nhưng nghe kỹ lại có vài phần không khách khí.Thọ Vương phe phẩy chiếc quạt trong tay, soạt một tiếng, cười như không cười nhìn Ninh Hoành Nho: "Bệ hạ không muốn gặp bọn ta? Điêu nô, không phải ngươi căn bản chưa từng vào bẩm báo đấy chứ? Bệ hạ đã bệnh đến mức không dậy nổi rồi, huynh đệ bọn ta đến thăm hỏi, sao ngài ấy lại không muốn gặp?"Ninh Hoành Nho: "Thọ Vương không tin, nô tài cũng không có cách nào, chỉ là cánh cửa này, các ngài không thể vào."Sắc mặt Thọ Vương trầm xuống, biểu cảm của Thụy Vương trông cũng chẳng khá hơn là bao.Phía sau, thủ phụ Kiều Kỳ Thịnh bước ra, đứng ở giữa, trước tiên nhìn về phía Ninh Hoành Nho."Bệ hạ long thể bất an, tự nhiên nên nghỉ ngơi cho tốt. Chỉ là, nếu bệnh tình bệ hạ quá nặng, Ninh tổng quản, có một số việc quả thực cần phải bàn bạc kỹ lưỡng."Sau đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065648/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.