Đợi đến khi tuyết mùa đông rơi xuống, năm đầy biến động bất an này dường như cuối cùng cũng trôi qua. Kinh thành sau khi giải tỏa lệnh cấm đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt vốn có.
Khách đ**m Minh Quang cũng mở cửa trở lại.
Ông chủ vẫn là ông chủ cũ, tiểu nhị vẫn là tiểu nhị xưa. Dù nơi này từng bị niêm phong kiểm tra, nhưng ông chủ rốt cuộc vẫn có bản lĩnh hơn người, sau một lần gặp sự cố mà vẫn có thể quay lại. Điều này đối với những người trong giang hồ khác gần như là chuyện không thể nào.
Tuy nói những người này không thích tiếp xúc với quan phủ, nhưng trong kinh thành này, ngoại trừ khách đ**m Minh Quang ra cũng hiếm có nơi nào tụ tập được như thế. Những vị khách giang hồ kia quan sát hồi lâu, thấy khách đ**m vẫn làm ăn phát đạt hồng hỏa, mới dần dần quay trở lại.
Hôm nay, có một người đội gió tuyết bước vào khách đ**m. Ông phủi vụn tuyết trên vai, nhìn tiểu nhị đang đi tới đón: “Xin hỏi còn hoa mai không?”
Không ít người đang ngồi trong đại sảnh nhìn sang, phát hiện trên người kẻ kia mang theo sát khí ẩn giấu, bèn quay mặt đi, tự mình trò chuyện tiếp.
Tiểu nhị cười đáp: “Đương nhiên là còn, mời ngài đi lối này.”
Gã dẫn khách lên căn phòng trong cùng ở tầng ba, không đẩy cửa mà chỉ cúi người nói: “Người đang ở bên trong.”
Vị khách gật đầu, tiểu nhị liền lui xuống lầu.
Ông đứng ngoài cửa giây lát, giơ tay đẩy cửa ra. Trong phòng, Trương Thế Kiệt đang đứng, vừa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065643/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.