Ngay lúc này, Kinh Trập có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương đang lan tỏa khắp cơ thể.
Không biết là do ảnh hưởng của thời tiết hay bị ngón tay của Dung Cửu làm cho lạnh cóng, cậu vô thức rùng mình một cái, rồi chậm rãi nắm lấy tay người đàn ông.
"Động đến Mẫn Điệu thì vẫn còn đường lui, ta có cách bảo vệ được Vân Khuê và Trần Mật, dù là phải mượn sức của huynh." Kinh Trập khẽ nói, "Nhưng tiên hạ thủ vi cường?"
Đứng sau lưng Mẫn Điệu là Đức phi, là Thái hậu.
Dung Cửu có biết mình đang nói gì không?
Có lẽ, người đàn ông này hiểu rõ hơn ai hết.
Sự điên cuồng của hắn không hề ngủ yên dưới vẻ ngoài lạnh lùng mà có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Dung Cửu nói: "Bất kể em có muốn hay không, từ lúc em cứu Trần Mật, ngọn lửa này chắc chắn sẽ lan đến người em."
Giọng người đàn ông nghe có vẻ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người Kinh Trập.
"Em có hối hận không?"
Kinh Trập im lặng một lát, cười rồi lắc đầu: "Tại sao phải hối hận? Ta đang cứu người, chứ không phải hại người."
"Trần Mật vốn dĩ đã phạm lỗi, em cứu hắn sẽ làm liên lụy đến chính mình, thậm chí liên lụy đến bạn bè của em." Lời Dung Cửu nghe có vài phần thâm độc, "Vậy em có cảm thấy áy náy với họ không?"
Lần này, Kinh Trập im lặng lâu hơn hẳn lúc trước, sau đó vẫn lắc đầu.
"Ta sẽ không áy náy." Cậu khẽ nói, "Người làm sai không phải là ta. Dung Cửu, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065603/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.