Ta sẽ nghĩ, tại sao người chết, không phải là ta. * Trần Mật bị giam trong một phòng riêng, xét về đãi ngộ thì cũng không tệ, chỉ là trong phòng hơi lạnh, cậu ta ôm lấy mình co ro trong góc, trơ mắt nhìn mặt trời bên ngoài lặn xuống. Vị Chưởng tư mới của Tạp Vụ Tư kia sau khi đưa cậu ta ra ngoài lại không gặp cậu ta ngay, có lẽ là định dùng chiêu bào mòn ý chí. Trần Mật vốn có thể không để tâm, nhưng những lời Kinh Trập nói bên tai cậu ta lúc trưa vẫn còn văng vẳng rõ mồn một. ... Sao Kinh Trập có thể biết được? Đó đáng lẽ phải là một bí mật. Chính vì muốn che giấu bí mật đó, Trần Mật mới biết rõ mình bị vu oan nhưng vẫn chọn cách im lặng. Nhưng nếu Kinh Trập biết, lại còn phanh phui chuyện này ra ngoài... Trong đáy mắt Trần Mật lộ rõ vẻ nghi kỵ và lo lắng. Cạch — Cánh cửa đóng chặt đột ngột mở ra. Tiếng nói từ bên ngoài vọng vào: "... Tuệ Bình, ta tự vào là được." "Chưởng tư, nếu như..." "Không sao." Hai người lại nói thêm vài câu gì đó, rồi mới thấy Kinh Trập xách hộp thức ăn bước vào. Trong phòng rất tối, Kinh Trập không có ý định thắp đèn, nương theo chút ánh sáng mờ nhạt còn sót lại bên ngoài, lấy đồ trong hộp thức ăn ra. "Hôm nay chắc ngươi chưa ăn gì đúng không." Kinh Trập nhạt giọng nói, "Ngồi xuống cùng ăn đi." Trần Mật: "Chi bằng, nói về câu nói kia trước đi." Kinh Trập cười lắc đầu: "Ngươi không ăn, ta không nói." Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065601/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.