Khương Kim Minh đi đi lại lại trong phòng.
Lúc này trời vừa hửng sáng, bên ngoài đã có chút động tĩnh, chính là lúc đám cung nhân bắt đầu bận rộn. Thời tiết ngày càng lạnh, tuy tuyết chưa rơi, nhưng đã đủ khiến chân tay người ta lạnh cóng.
Trên mặt vị Chưởng tư này đã xuất hiện hai vệt đỏ ửng vì lạnh.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người gõ cửa.
"Vào đi."
Vân Khuê nhẹ nhàng mở cửa, rồi lách người qua khe cửa chui vào.
Khương Kim Minh thấy vậy, bực bội nói: "Từ bé đã thế này rồi, con đẩy cửa rộng ra một chút rồi vào thì chết ai?" Cứ thích chui qua khe cửa.
Vân Khuê cười hì hì: "Sư phụ, sáng sớm người gọi con đến đây là có chuyện gì ạ?"
Cậu ta ở Tạp Mãi Vụ, nếu không phải nhận được thư của Khương Kim Minh thì cũng chẳng dậy sớm thế này.
Những ngày ở Tạp Mãi Vụ vẫn thoải mái hơn ở Trực Điện Tư.
"Con có biết gần đây Kinh Trập chọc phải rắc rối gì không?"
Sắc mặt Vân Khuê hơi thay đổi: "Dạ, có sao?"
Khương Kim Minh dạy dỗ cậu ta bao nhiêu năm, nhìn sắc mặt cậu ta là biết ngay thằng nhãi này có tật giật mình, giơ chân đạp cho một cái: "Tiểu tử thúi, có chuyện gì mau nói."
Vân Khuê xoa mông, tủi thân nói: "Người đạp con một cú rõ đau thế này, lát nữa đi ra ngoài người ta cười cho."
Khương Kim Minh: "Đừng có đánh trống lảng với ta, có rắm mau thả." Giọng ông có chút cáu kỉnh, ngầm ý nếu còn không nói thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065588/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.