A Tinh đang mài dao, đôi chân dài duỗi thẳng bên cạnh, tấm lưng cong lên tựa như một thanh loan đao. Xung quanh gã, vài người đàn ông vận y phục gọn gàng đang nắm chặt đao, cảnh giác quan sát tứ phía, sợ rằng lại gặp phải tập kích.
Suốt dọc đường, bọn họ chỉ nghỉ ngơi nơi hoang dã, không vào thị trấn, chỉ khi nào cực kỳ cần thiết mới vào thành bổ sung nhu yếu phẩm.
Mãi đến mấy ngày nay, truy binh mới thưa thớt dần, nhưng bọn họ không dám lơ là cảnh giác.
Dù sao những kẻ truy đuổi bọn họ cũng chẳng khác nào chó điên.
Giống hệt chủ nhân của chúng, đều là lũ súc sinh điên điên khùng khùng.
Trong góc, có tiếng người khóc.
Tiếng khóc yếu ớt, thỉnh thoảng lại nấc lên, nghe như sắp ngất đi.
Mấy người đi thám thính xung quanh đã trở về, thấp giọng nói: "Không có dấu vết truy đuổi, hôm nay chắc có thể nghỉ ngơi."
A Tinh lạnh nhạt nói: "Chia làm hai nhóm, thay phiên nhau gác đêm, không được lơ là."
"Rõ."
Người kia nghe tiếng khóc, theo bản năng nhìn về phía góc tối, lại nói: "Tiểu lang quân kia..."
"Không cần để ý đến hắn." A Tinh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, "Khóc mệt rồi sẽ tự ngủ."
Người kia nghe vậy, cũng đành thôi.
Bọn họ quả thực cũng chẳng còn tâm sức đâu mà quan tâm đến tâm trạng của một đứa trẻ.
Nói là đứa trẻ, nhưng thực ra tuổi cũng không còn nhỏ, đã là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi rồi.
Cậu ta là nam đinh duy nhất được cứu sống trong lần hành động này.
Tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065575/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.