Cơ thể Dung Cửu rất lạnh, sờ vào cứ như người chết vậy. Theo lẽ thường, một người đàn ông đang độ tráng niên, dù thế nào đi nữa, cơ thể cũng không thể lạnh lẽo đến mức đó.
Cái lạnh thấu xương này khiến Kinh Trập vô cùng kinh hãi.
Cậu cởi bỏ y phục của Dung Cửu, để lộ thân hình tr*n tr** rắn rỏi, đắp chăn lên người hắn rồi bắt đầu xoa bóp các huyệt vị.
Trong đêm tối, ngọn đèn hiu hắt chỉ soi sáng được một khoảng nhỏ, thế là Kinh Trập cứ thế mò mẫm trong bóng tối, dùng ngón tay đo đạc cơ thể Dung Cửu.
Đợi đến khi tứ chi hắn cuối cùng cũng ấm lại dưới sự nỗ lực của Kinh Trập, cậu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng khóc."
Giọng Dung Cửu pha lẫn chút mệt mỏi nhàn nhạt, cơn buồn ngủ hiếm hoi ập đến, mang theo vài phần quấn quýt.
Kinh Trập: "Ta không khóc."
Cậu quệt mặt một cái, lúc này mới phát hiện trên mặt vẫn còn ướt lạnh, bèn nói tiếp.
"Đây là nước mưa chưa lau khô thôi."
"Ha ha." Dung Cửu cười khẽ, "Được rồi, là nước mưa. Vậy Kinh Trập lau mặt đi."
Giọng điệu ấy, thế mà lại có phần dỗ dành.
Như đang dỗ dành đứa bé ngoan nào đó, điều này khiến Kinh Trập có chút ngượng ngùng.
Cậu lau qua loa mặt mũi, dịch người ra xa một chút.
Lúc lên giường, Kinh Trập sợ y phục ướt sũng sẽ làm ướt chăn đệm khô ráo, thế là cởi gần hết quần áo trên người, ngay cả nửa th*n d***... cũng vậy.
Chẳng qua có do chăn che khuất nên không nhìn thấy mà thôi.
Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/5065574/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.