Phong Sâm xách hai thùng nước đi về phía bãi đỗ xe, Nhan Bố Bố thấy cậu bỏ đi dứt khoát không hề có ý quay đầu lại, nhóc đành phải bưng nửa chậu nước lên đuổi theo.
“Cậu chủ ơi, chờ em với.”
Mang nước bỏ vào trong xe buýt, khóa kỹ cửa xe lại xong, Phong Sâm dẫn Nhan Bố Bố lên đường.
Nhan Bố Bố chân cao chân thấp đạp lên đống gạch đá dưới đất, hỏi: “Cậu chủ ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Phong Sâm dẫn nhóc đi vòng qua một cột bê tông chắn ngang đường: “Đến bờ sông Fethou, chỗ tối hôm qua chúng ta từng đến.”
“Chỗ tối hôm qua á?” Nhan Bố Bố hơi rụt người lại, “Nhưng mà ở đó có nhiều cua lắm, chúng còn rất hung dữ nữa.”
Phong Sâm ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Sợ cái gì? Không phải vừa nãy đã bị máy bay thả bom nổ chết hết rồi sao? Chúng ta qua xem một cái rồi đi.”
Tối qua lúc họ rời khỏi, đám người Sở Thạch vẫn còn bị bầy cua bao vây trong đó, cũng không biết A Đái và con rắn kia có bị rơi xuống hay không. Tây Liên Quân vừa mới thả bom xuống bờ sông, cậu muốn đến xem tình hình thế nào.
Đến chỗ bờ sông, từ phía xa xa nhìn lại, trên bãi cát chỉ còn lại một khe nứt to tướng từ tối hôm qua, ngoài ra còn có thêm mấy hố đất to nông sâu bất đồng đang bốc khói đen ngùn ngụt. Trong không khí ngoại trừ mùi thuốc nổ nồng nặc, còn lẫn cả mùi khét nồng gay mũi.
Nhan Bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-dua-tre-chinh-phuc-mien-dat-hoang/3504944/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.