Người viết văn giống như mèo, bởi họ là những sinh vật kín đáo, dễ thương và thông thái. Và mèo giống người viết văn cũng bởi vì những lý do tương tự.
– Robertson Davies —
—Chấp niệm về tuổi trẻ ngông cuồng.
Tần Lam bước đi trong đôi giày bata màu xanh nhạt, trong tay đang cầm phổ nhạc của đứa trẻ nhát gan kia, theo chân qua rất nhiều ngả rẽ, chầm chậm nhìn ngắm cái lưng thẳng tấp đang di chuyển qua từng căn nhà gỗ cổ xưa.
Đây là khu phố cổ duy nhất giữa lòng thành phố hoa lệ này.
Cô bé hít sâu một hơi căng phổi, mùi kẹo đường ngọt ngào, mùi thịt nướng thơm nức mũi đến cả cái mùi hăng hắc của lò rượu truyền thống đằng xa cũng trộn lẫn góp vui. Những cái cột điện rỉ sét vì vài trận mưa trong suốt nhiều năm trở lại đây. Tiếng nô đùa của những đứa trẻ với làn da rám nắng. Hoàng hôn nhẹ nhàng rơi xuống chân trời, khung cảnh tách biệt nên thơ.
Có những nghệ sĩ, họ thích đi đây đó, dùng phong cảnh để làm mới phong cách của chính mình. Nhưng lại có những nghệ sĩ, bốn bức tường, đêm tối đen, không đèn, không ánh sáng, dùng sự cô đơn để chấm phá cho tác phẩm nghệ thuật của mình. Dạng người thứ nhất thì yêu độc giả của mình hơn. Dạng còn lại chính là yêu bản thân của họ hơn những thứ vô tri ngoài kia. Suy cho cùng, những người làm nghiệp vụ sáng tác đều sẽ có một trái tim yêu ngôn từ và âm thanh.
—
Ngô Cẩn Ngôn mơ màng chìm vào giấc mộng. Trong đầu đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-dieu-con-nuoi-tiec/910545/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.