Sự đợi chờ luôn luôn được báo đáp.
'' Alo!"
" Em nghe nè!"
" Hừm...! Anh thi đậu rồi! Anh sắp được về rồi!"
" Hả? Gì chứ? Anh nói thật sao? "
" Đương nhiên! "
" A....ha ha ha! "
Tiếng hô hào vui vẻ của Gia Hạo, khiến bên kia đầu dây của Đức Duy cũng phải giật mình.
Hắn biết cậu đang rất vui, và hắn cũng như cậu vậy. Ít nhiều gì cả hai cũng đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Bốn năm yêu nhau, ba năm đợi chờ. Những năm còn lại chính là của nhau.
Bên trong quán cơm lúc này cũng vì sự vui vẻ quá độ của Gia Hạo mà náo loạn cả lên. Chính là niềm vui bị lây nhiễm.
Thằng Tuấn ngồi phía ngoài cũng không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Loáng Em và Gia Hạo cười toe toét và nó cũng tự cười theo.
Ngô Đạt bước vào trong, cùng hai ly trà sữa trên tay. Anh ta cũng như Đức Duy năm đó, không biết lần đầu xuất hiện ở đây là khi nào, chỉ biết rằng anh đã vô tình trở thành khách quen ở đây.
Và cũng rất thích Gia Hạo!
Anh vỗ vai thằng Tuấn.
- Vụ gì cười dữ vậy?
- Nghe bảo bồ anh Hạo thi đổ rồi! Sắp về!
Câu trả lời của Trần Tuấn vừa dứt.
Nụ cười của Ngô Đạt vẫn còn đấy, nhưng lại là nụ cười từ lúc mới bước vào. Do nghe câu trả lời của thằng Tuấn nên có chút khựng lại, chưa kịp thay đổi biểu cảm.
Chớp mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-con-mua-cuoi-mua/2930050/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.