Trên đường đưa Đức Duy vào bệnh viện, Gia Hạo luôn nắm lấy bàn tay của hắn.
Cậu nài nỉ hắn đừng ngủ thiếp đi, vì bản thân cậu chưa bao giờ phải nếm trải nổi sợ nào như vậy bây giờ. Cậu sợ những vết thương kia sẽ khiến hắn ngủ mãi mãi.
Nhưng hắn cũng thua kém gì cậu đâu! Đức Duy cũng rất cừ, hắn cũng rất mạnh mẽ. Hắn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Gia Hạo mà quặn thắt hơn cả những vết thương trên người hắn.
- Anh không sao mà...! Em đừng khóc nữa!
- Không sao gì chứ? Bộ dạng của anh như vậy mà không sao hả?
Ấy vậy mà hắn vẫn gượng cười như không có chuyện gì xảy ra. Tính ra, Đức Duy cũng học được cách tự cười như Gia Hạo, yêu đời trong mọi nghịch cảnh.
- Gia Hạo này! Nếu có chuyện gì xảy ra! Đừng đợi anh nhá! Hạnh phúc nhá!
Đức Duy cố gặng từng chữ mà thì thào yếu đuối. Hắn dường như đã kiệt sức thật sự.
Gia Hạo bàng hoàng, mếu máo không ngừng rơi lệ. Cậu không nói được lời nào vì cổ họng hoàn toàn bị cứng đơ.
Cậu là đang hoảng hốt tột độ, máu trên đầu không ngừng chảy ra do vết thương lúc nãy, gương mặt Đức Duy cũng càng ngày càng tái nhạt.
Để rồi....! Hắn đã ngắt lịm đi khi trên đường đến bệnh viện.
Hình ảnh đầu tiên mà ba mẹ Đức Duy nhìn thấy là Gia Hạo đang ngồi gục đầu trước phòng cấp cứu.
Bà hoảng loạn, hai tay túm lấy cổ áo của Gia Hạo không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-con-mua-cuoi-mua/2930048/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.