Dù bản thân có chút thương tích cũng không kém cạnh gì so với Tiêu Nhàn. Nhưng Gia Hạo lại khá kiêu ngạo vì bản thân là kẻ chiến thắng.
Cậu khập khiễng từng bước chân, đi về phía khu ổ chuột, mặc kệ Tiêu Nhàn nằm bất tỉnh không cọ quậy nổi trên đám cỏ.
Lại chợt nhớ ra điều gì đó không đúng. Trong trí nhớ như có gì đó vừa lóe lên, cậu bắt đầu thoăn thoắt đôi chân càng ngày càng nhanh hơn, vẻ mặt cũng dần trở nên hoảng hốt, lo sợ.
Mồ hồi và máu của những vết thương cũng đã hòa lẫn vào nhau. Đau rát mặt nhưng vẫn cố cắn chặt răng mà chạy về phía căn nhà hoang.
- Ngô Đạt? Ngô Đạt? Anh đâu rồi?
Cậu quay cuồng trong đóng hỗn độn. Đôi mắt đang dần mờ tịt lại. Lúc cậu đuổi theo Tiêu Nhàn, thì chính bản thân Ngô Đạt cũng phải vật vã với bọn đàn em. Ấy vậy mà cậu lại quên mất mà bỏ mặt anh.
Vài thằng nằm dài trên nên đất cũng cố cựa quậy.
- Đâu hết rồi hả? Đồng bọn của bọn mày đâu rồi!?
Gia Hạo lại lần nữa không kiềm được cảm xúc kích động mà nắm lấy một tên đàn em của Tiêu Nhàn.
- Mày ra bãi đất trống mà hốt xác nó!
'' Bụp ''
Lại tàn nhẫn tặng cho hắn một gậy vào đầu, cũng đủ để chấn thương sọ não.
Hì hục hơi thở, ngày càng yếu dần. Gia Hạo cậu chính là đang kiệt sức.
Nhưng hình ảnh trước mắt lại còn sốc nặng hơn, khiến cậu như ngã gục xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-con-mua-cuoi-mua/2930039/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.