Anh cũng thương em mà!
Câu nói cứ như sự chấp vấn của Ngô Đạt dành cho cậu.
Anh hé cửa, nhưng không vội bước vào. Đưa đôi mắt mờ nhạt nhìn Gia Hạo đang gầm mặt xuống chiếc gối. Trong giây phút này, anh đã dự định hỏi cậu một câu rằng.
'' Em có ổn không? ''
Nhưng không, anh đã quyết định giữ im lặng. Vì đơn giản, anh rất hiểu cậu, anh biết luôn cả tính cách thẳng thắn của cậu. Chắc chắn rằng Gia Hạo sẽ mở miệng và trả lời là không.
Thì lúc đấy anh sẽ làm gì chứ? Anh không làm gì được cả! Hà tất phải tự làm khó bản thân.
Ngô Đạt bước vào phòng, với bộ dạng ướt đẫm bởi nước mưa. Anh đi vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng thay vội bộ quần áo.
Hôm nay trên người anh có mùi rượu nồng nặc. Anh đã uống rất nhiều, nhưng vẫn giữ vững tâm trí trước mặt cậu.
Hóa ra, ngay cả bản thân anh cũng như cậu, chứa đựng muộn phiền. Hoàn toàn không ổn chút nào, chỉ là anh không nói ra. Anh biết, khi nói ra rồi cũng chẳng giúp gì được cho tâm trạng anh lúc này.
Vì không chỉ riêng anh mới hứng chịu sự tồi tệ này. Ngay trong căn phòng, lại có hai sự bất ổn hiện diện. Có lẽ anh đã quá bất mãn với việc theo đuổi Gia Hạo.
Mà nghĩ kĩ lại, thì đâu có ai ép hay bắt buộc anh làm điều đó.
Vẻ mặt không vui cũng không quá buồn. Ngô Đạt bước ra khỏi phòng tắm, anh lấy ra bọc nước lẫu vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-con-mua-cuoi-mua/2930036/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.