Bà Thư nằm một mình trên chiếc giường rộng cỡ chín mét vuông, dưới chân bà là một khối trăng trắng xen lẫn đôi chỗ đỏ lừ, nồng nặc mùi Ô-xi-già, một hỗn hợp của nào thuốc sát trùng, bông gòn, gạc, kim gài cố định mọi nút thắt. Nhịp thở bà đều đặn, bên cạnh bà là lọ thuốc chống thiếu máu và cao huyết áp mà trong mấy hôm nay bà đã quên mất không uống. Bên cạnh lọ thuốc là một cái thau nhựa, trong đó đựng nước ấm và khăn trắng được dùng để chùi vết thương.
Chiếc giường nhún lên nhún xuống đều đặn theo từng nhịp thở, trông mặt bà lúc này thật bình thảng đến lạ kì, trái ngược hẳn với vẻ mặt đáng sợ của bà trong lúc cãi vã với ông chồng khốn khổ khốn nạn mà bà đã phải lòng lão ta cách đây hơn hai mươi lăm năm.
Uyên ngồi chồm hổm ở một góc phòng, trên tay cô là chiếc điện thoại, cô đã lập đi lập lại cái hành động mà mình đã làm ít nhất đến hơn hai mươi lần, đó là cố gắng liên lạc với thẳng Toản em cô, nhưng dường như mọi nỗ lực đó đều như đổ sông đổ bể, em trai cô vẫn không bắt máy, nó chỉ nhắn lại đúng một tin nhắn với nội dung; nó chỉ muốn ở một mình và cầu mong chị nó giúp nó toại nguyện, đừng làm phiền nó.
Hai mắt Uyên sưng vù, cô đã khóc rất nhiều, khóc trong lúc bố mẹ cô quật lộn nhau, khóc khi thấy thằng Toản chạy ra khỏi nhà, cô cố hét lớn nhất với thằng em mình, nhưng dường như nó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-con-buom-dem-the-moths/2014194/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.