Bên cạnh có bàn tay bỗng nhiên duỗi đến, trên lòng bàn tay sạch sẽ có mấy nhân hạt dưa, Diệp Linh Ngân không duỗi tay đi nhận mà trực tiếp nắm lấy cánh tay kéo đến bên miệng, cắn xuống một ngụm.
Nhân hạt dưa bị cô không khách khí quét vào trong miệng, chỉ còn mấy viên linh tinh cùng với cảm giác ướt át ở lòng bàn tay.
“Chậc.”
Quả thật là yêu tinh, hành vi so với anh lớn mật làm càn nhiều hơn.
Diệp Linh Ngân phồng hai má lên nhai đồ ăn trong miệng, thong thả nuốt vào, cuốn hết những gì còn dư lại, sau đó rút khăn giấy ra lau bàn tay cho anh: “Anh trai, anh nói em mang anh đến trước mặt ông ngoại nhận bao lì xì, ông ấy sẽ cho anh sao?”
Thấy anh họ bị ông nội “ghét bỏ” hoàn toàn, thật đúng là thú vị.
“Đổi thân phận nói không chừng còn cho nhiều hơn.”
“Cái gì?”
Hoắc Cẩn Hành để tay vào túi áo, móc ra một cuốn sổ màu đỏ sậm viền vàng ở giữa, bề mặt rất mỏng, đó là sổ hộ khẩu độc lập của Diệp Linh Ngân.
Diệp Linh Ngân sừng sốt: “Anh làm gì mà tùy thân mang theo sổ hộ khẩu của em?”
Cô làm sao không biết Hoắc Cẩn Hành có sở thích này?
Hoắc Cẩn Hành lời ít mà ý nhiều đáp: “Thuận tiện.”
“Sổ hộ khẩu cũng không thể làm gì…” Từ từ, sổ hộ khẩu tuy không vận dụng phổ biến như chứng minh thư, nhưng nó có tác dụng tuyệt diệu… kết hôn.
Trong lòng lộp bộp, Diệp Linh Ngân ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-co-ay-la-nguoi-phu-nu-xinh-dep/2512017/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.