Mở đôi mắt nặng trĩu, nó dường như sưng húp cả lên. Thật mệt mỏi, mùi thuốc khử trùng xông vào mũi làm tôi có vài phần tỉnh táo. Cố chống tay ngồi dậy nhưng bất lực, nhìn đồng hồ, bây giờ cũng xế chiều rồi
-Con gái tỉnh rồi à?
Mẹ nhìn tôi hiền từ lắm, nhưng câu nói đó lại làm lòng tôi khó chịu
-Tuấn Duy sao rồi hả mẹ?
-Thằng bé không sao, bác sĩ bảo nó bị nhiễm trùng phổi và vùng cổ họng...
-Có nghiêm trọng không mẹ??
-Không....Uống thuốc và nghỉ ngơi vài hôm sẽ bớt..
-Trời! Làm con hết cả hồn
May thật hắn không sao...Nhưng mà mẹ tôi kì lạ lắm..,nếu có chuyện như thế này xảy ra tôi nghĩ bà ấy sẽ mắng tôi một trận vì không quan sát sức khỏe cho hắn. Bà ấy khiến tôi bất an lắm!!
-Con có thể đi thăm Duy được không??
-Không!!
Mẹ la lên làm tôi giật mình, chuyện gì thế này. Mẹ đang giấu tôi chuyện gì phải không...
-A..bác sĩ bảo Tuấn Duy nên được nghỉ ngơi đừng ai làm phiền thằng bé..
Câu trả lời của mẹ rất hợp lí nhưng sao tôi thấy khó chịu..
Tôi nhất định phải đi xem hắn thế nào rồi.
-Mẹ đang giấu con chuyện gì à? Mọi lần mẹ đâu có như thế?
-Nếu muốn thì con cứ qua phòng bên cạnh mà xem. Nhưng mẹ cấm con bén mãn vào trong phòng, để thằng bé nghỉ ngơi...
Bây giờ mới thấy mẹ trở lại bình thường, tôi cũng bớt lo lắng, nhưng phải đi xem hắn thế nào..
Tôi hất mền, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-cau-chuyen-dang-yeu-doan-van/2169300/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.