Anh không biết là từ lúc nào… 
Dù em mới là một cô bé học lớp 9, em sắp lên cấp III thôi… 
Nhưng từ lúc nào anh thích em rồi, em không biết ư? 
Giờ thì em cứ tập trung vào học, nhưng em có thể nghĩ về anh, có được không bé con? 
Em hỏi hôm nay anh làm sao thì anh biết trả lời thế nào đây? 
Vì anh thích em sao? 
Anh không thể nói, vì anh muốn được là một người gia sư tốt của em, giúp em thành công trên con đường học tập. 
Rồi em sẽ cảm ơn anh, nhất định em sẽ vui khi ở bên anh… Ăn trưa xong, Bằng đưa Điệp đi bộ đến công viên. Công viên với hồ nước mát, hàng cây xanh rộng bao phủ tạo một không khí trong lành thật là thích. Buổi chiều nhưng còn sớm nên công viên ít người quá, rộng rãi thật. Trời mùa thu hơi lạnh, Bằng rủ: 
“Đánh cầu chứ? Cho đỡ lạnh!” 
“Ô lớp gia sư này vui quá nhỉ, có cả giải trí cơ à? Chơi luôn! Nhưng anh có mang vợt đâu?” 
“Thì ra kia mượn, toàn người quen của anh ở đây mà!” 
Bằng tiến tới chỗ đánh cầu. Mấy cô gái trẻ đều là những sinh viên xinh đẹp có thân hình dẻo dai đang đánh cầu rất vui vẻ. Nhìn thấy anh Bằng, ai nấy đều chạy đến: 
“Anh Bằng!” 
“Chào mấy em! Đánh cầu vui không?” 
“Vui chứ anh, nhưng mệt quá!” 
“Vậy nghỉ đi, cho anh mượn vợt nhé?” 
“Không thành vấn đề!” 
Bằng mang ngay về hai cái vợt và quả cầu mới tinh. Điệp bật cười, khẽ đá vào chân anh: 
“Anh thế mà được nhở, dám dùng mỹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bong-hoa-mua-ha/727885/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.