Chương trước
Chương sau
Mặc dù sức khỏe Lạc Kiến Ba tốt, cũng cố giữ vẻ mạnh mẽ rắn rỏi để chơi cùng tiểu nha đầu, nhưng dù sao ông ta tuổi cũng cao rồi, sức lực cũng có hạn.
Trò chơi xe qua túi, đối với thanh niên bình thường mà nói, đều là một lần kiểm nghiệm, rất nhiều người trẻ có hệ thống thần kinh không tốt lắm khi ngồi xe qua núi gần như sợ muốn ngất, rất nhiều người thậm chí bị dọa cho tè cả ra quần, còn có người cũng ngất tại đó. Đây tuyệt đối không phải là nói chuyện giật gân.
Hơn nữa là Lạc Kiến Ba? Lạc Kiến Ba dù sao cũng là một người gần sáu mươi tuổi, ông ta mặc dù có sức khỏe và bề ngoài của người chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi.
Lạc Kiến Ba hôm nay thân thiết chơi cùng Đóa Đóa, Đóa Đóa thích chơi trò xe qua núi, ông ta cũng ngồi cùng; Đóa Đóa chơi bảy tám lượt, ông ta cũng ngồi bảy tám lượt, ban đầu, ông ta còn có thể trừng mắt mà nhìn về phía trước, nhưng sau đó, ông ta không trụ nổi nữa rồi.
Cố kiên trì ngồi đến cuối cùng, mặt ông ta trắng bệch nhợt nhạt, khi Đóa Đóa sung sướng đi xếp hàng, ông ta bò nhoài trên ghế dài dường như sắp ngất đi rồi, bò không dậy nổi nữa.
Tại vì lái xe Lão Vương vẫn ở bên cạnh cùng, ông ấy cũng có chút không đành lòng, ông ta nhìn thấy ông chủ của mình bây giờ sắp ngất đi thật rồi, trong lòng không nén được tiếng thở dài.
Ôi, đi theo Lạc Kiến Ba cũng gần hai mươi năm rồi, ông ấy hết sức hiểu rõ tính cách của Lạc Kiến Ba.
Lạc Kiến Ba rung trời chuyển đất mấy chục năm, cao ngạo như thế, hô mưa gọi gió, ông ta chưa bao giờ cúi đầu trước bất cứ người nào.
Chỉ có ông ta thuần phục người khác, quát mắng người khác, chứ làm gì có lúc nào ông ta tươi cười, lấy lòng người khác chứ?
Nhưng bây giờ, Lạc Kiến Ba này đang hạ mình để khiến tiểu nha đầu này vui.
Vì chơi cùng tiểu công chúa này, Lạc Kiến Ba gần như bỏ cả mạng già rồi.
Lão Vương cũng không hiểu, ông chủ của mình tại sao lại nỗ lực như thế chỉ vì muốn lấy niềm vui của tiểu nha đầu đó.
Tiểu nha đầu đó mặc dù rất đáng yêu, nhưng chỉ nhân của mình cũng không nhất thiết phải nỗ lực như thế để lấy lòng của tiểu nha đầu chứ?
Lão Vương thật sự không thể hiểu được, cũng không thể hiểu sự thay đổi chóng mặt của ông chủ.
“ Ông chủ, ông vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi ạ? Sắc mặt ông bây giờ không được tốt.” Lão Vương vội nói.
“ Không sao, không sao, cho tôi uống chút nước.” Lạc Kiến Ba gắng sức thở hổn hển nói với Lão Vương.
Lão Vương lập tức mở nắp chai nước khoáng, đưa cho Lạc Kiến Ba.
Lạc Kiến Ba cảm thấy mình bây giờ dường như thở ra được nhưng không thở vào được nữa rồi. Ông ta đón lấy chai nước, gắng uống mấy ngụm.
Đúng thế, khó chịu quá, cảm giác sắp muốn nôn ra vậy.
“ Ông chủ, lần này ngồi cùng tiểu công chúa, hay là ông đừng lên ngồi nữa, nghỉ ngơi một chút đi ạ.” Lão Vương tận tình khuyên bảo nói.
“ Được, tôi không lên ngồi nữa, xe qua núi này, quả thật khiến tôi quá chóng mặt; tôi đơn thuần chỉ là tiêu tiền để mua chóng mặt mà!” Lạc Kiến Ba cau mày nói.
“ Cho nên ông chủ ông đừng lên ngồi nữa, lên nữa, cơ thể không chịu nổi, huyết áp của ông cao mà! Trò qua núi này, quá nguy hiểm quá kích thích, tôi nhìn mà cũng thấy chóng mặt rồi.” Lão Vương nói.
“ Được, không lên nữa, kiên quyết không lên.” Lạc Kiến Ba nói. “ Tôi ở dưới nhìn tiểu nha đầu chơi vậy, tôi tuổi cao rồi, quả thật không cố được nữa.”
Ông ta đã hạ quyết tâm không chơi trò xe qua núi với Đóa Đóa nữa, nhưng Đóa Đóa mua vé xong vẫn quay đầu cười với Lạc Kiến Ba, vẫy tay với ông ta: “ Bác đẹp trai, cháu mua vé xong rồi, chúng ta mau chơi thôi.”
Nhìn thấy nụ cười xinh xắn của Đóa Đóa, Lạc Kiến Ba lập tức gạt lời nói của mình vừa nãy lên tận chín tầng mây rồi, lập tức đứng dậy chơi trò xe qua núi với Đóa Đóa. Vừa nãy quyết tâm đã hoàn toàn bị gạt ra sau gáy rồi.
Chiếc xe chạy với tốc độ càng ngày càng nhanh.
Lão Vương người như hóa đá.
Đây có phải là ngài Lạc lạnh lùng như thần chết địa ngục đó không?
Lão Vương đột nhiên cảm thấy mình như không còn nhận ra ông chủ của mình nữa.
Dễ dàng chơi xong lượt xe qua núi đó. Đóa Đóa lại cao hứng kéo Lạc Kiến Ba phờ phạc đến trước một trò chơi bắn đồ, loại trò chơi này gần như là trò phổ thông thường gặp nhất ở trung tâm trò chơi nào, trong khoảng cách quy định, nấp người bắn được nhiều thứ, quà tặng lại càng phong phú.
“ Cháu muốn chơi trò này à?”
Lạc Kiến Ba cầm lấy một mũi tên, ánh mắt chiều chuộng nhìn cô bé.
“ Bác đẹp trai, bác có thể bắn chuẩn không? Cháu muốn cái đó.”
Đóa Đóa nghiêng đầu, tay chỉ vào phía trước.
Lạc Kiến Ba nhìn thuận theo hướng ngón tay cô bé chỉ.
Giải thưởng lớn nhất là một con gấu bông to cực kỳ đáng yêu.
“Được, bác đẹp trai lấy cho cháu.” Lạc Kiến Ba nhẹ nhàng nói.
Chỉ cần Đóa Đóa thích, dù cho là sao trên trời, ông ta cũng nghĩ cách để lấy cho cô bé. Huống hồ chỉ là một con gấu bông? Chuyện nhỏ.
Mỗi người được năm mũi tên, khi Lạc Kiến Ba cần mũi tên trong tay, ông ta cau mày lại nhìn ông chủ trò chơi đó.
“ Này, tại sao ông có thể giở trò ở mũi tên thế? Ông lừa đảo phải không?” Giọng nói ông ta đanh thép hỏi.
“ Vị tiên sinh này, ông đừng có nói linh tinh, cái gì gọi là tôi giở trò chứ.” Ông chủ sạp chơi vừa nghe Lạc Kiến Ba nói thế, lập tức phản bác lại, nhưng không khó có thể nhìn thấy trong ánh mắt có chút hoảng loạn.
“ Hừm? Còn nói không có? Trọng lượng chiếc cung này rõ ràng nhẹ đi rất nhiều, như thế, đối với khách chơi không công bằng!” Lạc Kiến Ba bình thản nói, vừa nói, vừa nâng chiếc cung trong tay mình lên.
Dám làm ra vẻ không biết trước mặt ông ta, đùa à! Bản thân từ nhỏ đến lớn trưởng thành trong binh khí, chiếc mũi tên này có gì đó khác biệt ông ta chỉ cần cầm lên là biết, lại còn không dám nhận.
“ Vị tiên sinh này, ngài không thể nói linh tinh được, tôi thuê nơi này để chăm chỉ làm ăn, sao có thể lừa khách chơi được chứ?” Sắc mặt ông chủ sạp chơi khó coi như một bộ gan lợn vậy.
“ Lại còn cứng mồm, rõ ràng là ông có can thiệp--- có điều dù cho ông có làm gì mũi tên này đi, tôi cũng thắng được. Ông đợi gói con gấu bông đó cho tôi đi.” Lạc Kiến Ba bình thản nói.
Dù cho chiếc mũi tên bị làm gì, mình cũng phải lấy được con gấu bông to đó cho Đóa Đóa đáng yêu.
Vì Đóa Đóa, Lạc Kiến Ba quyết định liều.
Ông ta cầm mũi tên đặt vào cung, vừa nói vừa kéo cung, ông ta nhất định phải điều chỉnh đường đi lệch của mũi tên đó.
“ Bụp” một tiếng, mũi tên lao vút ra khỏi cung tên trong tay Lạc Kiến Ba, bắn thẳng vào hồng tâm.
Những người xung quanh vỗ tay hò reo.
Mắt ông chủ sạp chơi như lác cả đi, ông ta không ngờ người đàn ông trung niên này lại có thể bắn chuẩn như thế!
Còn chưa kịp phản ứng lại, mũi tên thứ hai đã bắn ra.
Chỉ nhìn thấy tay không ta kéo như thế, mũi tên bay thẳng ra, tốc độ nhanh khiến người khác không kịp nhìn, lại bắn trúng vào hồng tâm. Mọi người dường như chỉ kịp nghe thấy một tiếng “ bụp” chuyển đến tai!
Sắc mặt ông chủ sạp chơi bắt đầu chuyển sang trắng bệch rồi.
Lúc này, các khách chơi nữ vây quanh hò reo, ánh mắt ngưỡng mộ chăm chú nhìn Lạc Kiến Ba!
Bạch mã hoàng tử trung niên này vừa tao nhã lại lạnh lùng giống như bước ra từ trong câu chuyện cổ tích vậy.
Đóa Đóa vui sướng nhìn bác đẹp trai của mình, bác đẹp trai của mình thật sự rất đẹp trai, không ngờ bác ấy lại lợi hại như thế.
“ Bác đẹp trai cố lên, cố lên bác. Bác quá lợi hại, cháu yêu bác!” Cô bé hào hứng cổ vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.