Buổi tối, tôi và Lạc Mộ Thâm, Tần Hạo Nhiên, Phương Trạch Vũ bọn họ cùng đến quán “ Say để quên”, vì để chúc mừng đứa con bé bỏng của tôi sưps chào đời.......tôi ăn một bữa đã đời, thậm chí còn uống chút bia, dù sao có Phương Trạch Vũ là bác sĩ ở bên cạnh chỉ đạo, tôi cũng không sợ nữa.
Anh ấy nói không sao, thế thì chắc chắn không sao rồi.
“ Nhụy Tử, không phải chứ? Có phải em bị Đại Thâm bỏ đói mấy ngày rồi không? Tại sao lại giống như sói đói vậy? Em ăn bao nhiêu rồi? bọn anh gọi thịt xiên đều bị em ăn hết rồi. Anh mới ăn có 5 xiên thịt, nhìn là biết, toàn bộ những xiên gỗ thừa đều ở trước mặt em.” Tần Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn những xiên tre to nhỏ trước mặt tôi.
Tôi lúc này, vừa ăn thịt dê nướng, miệng vừa ra sức dứt thịt ở xiên ra, rảnh ra lúc nào, tôi lại húp canh tê cay vào miệng.
“ Em nhịn sắp mười tháng rồi, em thèm muốn chết, đừng nhìn em, các anh ăn đi, các anh ăn đi.” Tôi hơi ngại nói.
Tôi ăn no cả cái bụng to toàn xiên thịt nướng, thật sự không còn biết trời đất gì nữa........
“ Thích thì ăn, dù sao anh cảm thấy ông chủ nhà này cũng trung thực, anh còn đi đến nhà bếp ngó nghiêng rồi, rất vệ sinh.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Cảm ơn anh Đại Vũ quan tâm em như thế.” Tôi cười nói.
“ Chẳng có cách nào, đứa bé trong bụng em bây giờ là con nuôi của bọn anh mà.” Phương Trạch Vũ nói, “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535427/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.