Nắm chặt lấy tay Châu Đình, tôi cúi đầu xuống, ghé sát vào Châu Đình, cố gắng kiềm chế bật khóc mà thủ thỉ với Châu Đình: “ Đình Tử, cậu nhất định phải tỉnh lại, mau tỉnh lại, có biết không? Nếu không mình sẽ giận đấy, mình mà giận sẽ không thèm để ý cậu đâu, mình sẽ tuyệt giao với cậu.....Châu Đình, tôi mình thể không có cậu, cậu là chị em tốt nhất của mình, không phải nói sẽ cùng nhau kết hôn rồi sinh con sao? Cậu mau tỉnh lại đi, nếu như cậu không tin, mình lo lắng sẽ cáu giận, không tốt với em bé, làm gì có mẹ nuôi nào như cậu chứ? Châu Đình, mình xin cậu mau tỉnh lại đi có được không. Chỉ cần cậu tỉnh lại, cậu muốn mình làm gì cũng được. Mình đi ăn vặt với cậu, chúng mình đi dạo, mình phụ trách thanh toán, có được không?........mình xin cậu đừng bỏ rơi mình, Đình Tử, mình rất sợ, mình thật sự rất sợ, cậu mau tỉnh lại đi.......”
Từng lời từng chữ của tôi tuôn ra, tôi thậm chí không biết mình đang nói gì nữa, chỉ là nói đến những chữ cuối cùng đã không thành tiếng nữa rồi. tôi không thể mất đi Châu Đình, người bạn thân nhất của tôi.
Cứ như thế, tôi lẩm bẩm nói hơn một tiếng đồng hồ, khi tôi cảm thấy cổ họng mình như sắp khô đi, tôi cảm thấy tay mình hơi động đậy.
Là tay của Châu Đình cử động.
Tôi lập tức vui mừng mà hét lên: “ Đình Tử.....”
Tôi nhìn kỹ lông mi của cậu ấy, đôi lông mi dài của cậu ấy cũng rung lên, tôi càng mừng hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535410/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.