Lời nói của anh ất khiến tôi cảm thấy an tâm phần nào, tôi giống như có được lời chấp thuận của anh ấy vậy.
Phương Trạch Vũ nhất định sẽ cứu Châu Đình.
Nghĩ đến đây, tôi nắm lấy tay của Phương Trạch Vũ, nuốt nước bọt nói: “ Anh Đại Vũ, em nhờ em, nhất định phải cứu lấy Châu Đình.”
“ Yên tâm.” Phương Trạch Vũ nghiêm túc nói.
Tôi lại nhìn về phía phòng cấp cứu Châu Đình nằm, nhìn cậu ấy bị quấn bông băng giống như xác ướp vậy, quanh đầu đều là thiết bị máy móc, trên mặt còn phải đeo máy thở, Châu Đình hoạt bát đáng yêu như thế, không còn sự sống còn thế này, tôi cảm thấy xót xa sắp ngất đi rồi.
Tôi bây giờ cái gì cũng không thể làm, tôi bây giờ có thể làm, chỉ có thể là cầu xin trời phật để Châu Đình qua được kiếp nạn này.
Châu Đình, không phải nói rồi sao, cậu là mẹ nuôi của đứa con trong bụng mình sao?
Cậu không thể nói mà không giữ lời được.
“ Mộ Thâm, đưa đầu lợn về đi, cô ấy bây giờ chịu cú sốc lớn thế này, đối với sức khỏe và đứa bé đều không tốt, đưa cô ấy về đi, ở đây giao cho mình.” Phương Trạch Vũ trầm giọng nói.
Lạc Mộ Thâm gật gật đầu, anh ấy bế tôi lên, không nói câu nào đưa tôi rời khỏi bệnh viện.
........
Trong biệt thự của Lạc Mộ Thâm.
Tôi nằm im trên giường, Lạc Mộ Thâm bón cho tôi thìa canh gà thơm ngon vào miệng, nhưng tôi không hề muốn ăn.
Tôi đang rất lo lắng cho Châu Đình, làm cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535409/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.