“ Nhụy Tử của chúng ta chính là lợi hại mà, ôi, nghe thôi mà anh cũng thấy sợ, đây nếu như không phải Nhụy Tử đầu lợn, mà đổi sang là một người con gái tay trói gà không chặt, không chừng bây giờ biến thành gà thui rồi ấy chứ.” Phương Trạch Vũ khẽ nói, “ Ôi, tại sao đột nhiên lại cháy thế nhỉ? Vừa nãy mình nghe tin tức, bà hỏa đó thiêu rụi nhiều như thế, còn chết hơn hai mươi người nữa đấy!”
“ A? Chết hơn hai mươi người sao? Thê thảm như thế sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Tôi thật sự cảm thấy mình may mắn vì đã sống sót sau tai nạn, nếu không phải tôi điềm tĩnh lại, nếu không phải tôi có sức mạnh, tôi cũng thật sự đen đủi mà đi theo những người đó xuống địa phủ rồi.
Những người vô tội đó, thật đáng thương!
“ Ưh, bị thương chết hơn hai mươi người.” Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng nói, “ Tòa chung cư đó hỏng hết rồi, ôi. Bao nhiêu người đáng thương.”
“ nếu không phải anh Đại Thâm điều máy bay trực thăng đến đón em, có lẽ em cũng không còn ngồi đây nữa rồi.” Tôi thở dài ôm lấy Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm cũng ôm chặt lấy tôi.
Tôi biết trong lòng anh ấy vẫn mang đầy sợ hãi và hoảng hốt, mặc dù Lạc Mộ Thâm trước nay chưa bao giờ gan thỏ đế, nhưng anh ấy quá sợ mất tôi, mất đi đứa con của chúng tôi.
Tôi hiểu cảm giác sợ hãi của anh ấy.
Người đàn ông này, thực ra vẫn còn có mặt của một đứa trẻ.
Tôi ôm ghì lấy cổ của Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535405/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.