Chương trước
Chương sau
Lạc Mộ Thâm nhẹ chớp mắt, đôi lông mi dài giống như chiếc quạt lông vũ lướt trên mặt tôi.
Nhẹ nhàng, đùa giỡn khiến mặt tôi cảm giác buồn buồn.
“ Tiểu yêu tinh, kinh nguyệt của em đến khoảng mấy hôm thì đi?” Lạc Mộ Thâm khẽ hỏi.
“ Để làm gì?” Tôi biết ý đồ của anh ấy mà vẫn cố tình hỏi lại.
Ham muốn dục vọng như đang chảy sôi sục cuồn cuộn trong người anh ấy, anh ấy nhéo nhẹ tôi một cái, giọng nói trở lên trầm xuống: “ Biết rồi còn hỏi phải không? Em nói để làm gì? Em muốn chọc anh tức chết à?”
“ Đây là chọc tức sao? Anh chẳng khá hơn chút nào cả?” Tôi cố tình gặm gặm trêu đùa tai anh ấy.
Anh ấy ấm ức giống như đứa trẻ nói: “ Không được, em không biết anh bị dồn nén thế nào à? Từ lúc sau khi ở nhà em về có được làm gì đâu, cả khoảng thời gian dài như thế? Nếu phải dồn nén thêm nữa anh sẽ không chịu đựng được đâu.”
“ Ai bảo anh xảy ra chuyện chứ?” Tôi cố tình cười nói, “ Em là con gái, không thể không có kinh nguyệt được?”
“ Ôi, nếu như kinh nguyệt không đến thì tốt bao nhiêu? Con gái bọn em thật phiền phức, như đàn ông bọn anh này, một năm 365 ngày bất cứ lúc nào cũng có thể làm chuyện ấy được.” Lạc Mộ Thâm bĩu môi nói.
“ Hừ, khoong phải chứ? Anh còn để người khác sống không thế, em bây giờ rất cảm ơn kỳ kinh đấy, nếu không phải kinh nguyệt đến, em không phải sẽ phải chịu đựng sự chà đạp giày vò của anh một năm 365 ngày sao, trước đây em rất ghét mỗi lần kinh nguyệt đến, đến xong khiến bụng em vừa đau vừa tức, làm gì cũng không được. Bây giờ mới biết kinh nguyệt là người tốt, chính là bảo vệ quyền lợi của phụ nữ bọn em.” Tôi cười nói.
“ hừ, anh ghét nó.” Lạc Mộ Thâm lầu bầu nói.
“ Đừng có ghét nó, may có nó, em mới được da trắng môi hồng thế này đấy, nếu như không có nó, em sẽ càng già hơn.” Tôi cười nói.
“.....”
Lạc Mộ Thâm bĩu môi không nói gì, tôi biết anh ấy đang phải nhẫn nhịn, cho nên đưa tay ra vuốt ve mái tóc anh ấy, giống như xoa đầu con thú cưng vậy, giọng cưng nựng: “ bình tĩnh bình tĩnh chút, lâu như thế còn nhịn được, huống chi còn vào ngày nữa thôi?”
Lạc Mộ Thâm tóm lấy bàn tay tôi đang vuốt tóc anh ấy, vẻ không vui nói: “ Được, anh nhẫn nhịn thêm, đợi kỳ kinh của em đi rồi, anh phải bù đắp lại những ngày tháng phải chịu đựng.”
Tôi nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của anh ấy, không kìm được cười lên: “ Nghe cũng thấy đủ đáng sợ rồi.”
“ Không phải sợ, dù sao em cũng rơi vào tay anh rồi, em không lên được thiên đường đâu, tốt nhất vẫn phải ở địa ngục đợi thôi.” Anh ấy vừa nói vừa cắn cắn lên má trêu đùa tôi.
Chúng tôi đang nói cười thì nghe thấy bộ đàm trong túi tôi vang lên, đây là thứ khi tôi vào đây, Lương Cẩn Hàn thuận tiện đưa cho tôi, vốn dĩ là để đề phòng chẳng may có chuyện gì, tôi nghĩ chắc chẳng dùng đến, không ngờ lại có chuông réo lên.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Lương Cẩn Hàn rất gấp gáp ở đầu bên kia chuyển đến: “ Nhụy Tử, không xong rồi, bố của Đại Thâm đến rồi, em máu nấp đi, ông ta đã xuống xe rồi.”
Tôi và Lạc Mộ Thâm sững người lại, bây giờ đã muộn thế này rồi, không ngờ bố của Lạc Mộ Thâm còn đến nữa.
May là Lương Cẩn Hàn ở bên ngoài trông chừng, nếu không.....
Ôi, đều trách chúng tôi cứ quấn quýt mãi không muốn xa mà.
Tôi lập tức nhảy xuống khỏi giường, hỏng rồi, tôi trốn ở đâu bây giờ?
Tôi đã không còn kịp chạy ra khỏi phòng của Lạc Mộ Thâm, đành phải vén rèm tủ lên mà chui vào. ở trong tủ, đều là quần áo vứt lung tung, tôi chui vào đó, vẫn có thể trốn được.
Còn Lạc Mộ Thâm nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Thằng cha này quả thật rất lợi hại, giả bộ ngủ đến lông mi cũng không chớp nữa, hơi thở đều đều như ngủ say lắm rồi.
Tôi ngồi xổm ở trong tủ, nhìn xuyên qua khe giữa của hai cánh cửa, tôi nhìn thấy theo tiếng bước chân, Lạc Kiến Ba đi vào phòng Lạc Mộ Thâm ngủ.
Lão hồ ly vẫn với dáng vẻ hiên ngang đĩnh đạc mà bước vào.
Bên cạnh ông ta là một bác sĩ đeo khẩu trang màu trắng, tôi biết bị bác sĩ này vốn dĩ là người của Lạc kiến Ba, nhưng bây giờ đã bị Phương Trạch Vũ bọn họ uy hiếp biến thành người của chúng tôi, Lạc Kiến Ba không hề nhận ra.
“ Chủ tịch Lạc, thuốc an thần từ Nhật chuyển đến vào chiều này, chúng tôi đã tiêm vào người của Lạc Tổng, thuốc đó sau khi tiêm sẽ phát huy tác dụng nhanh chóng trong cơ thể của cậu ấy, chủ yếu sẽ ảnh hưởng đến não của Lạc tổng, sau đó, một nửa ký ức nửa năm gần đây sẽ bị xóa sạch không còn dấu vết.” Vị bác sĩ đó kính cẩn nói.
“ Được, làm rất tốt, ông ra ngoài đi.” Lạc Kiến Ba khẽ phẩy tay, vị bác dĩ đó vội vàng lui xuống, đóng cửa lại.
Lạc Kiến Ba khẽ thở dài một tiếng, ông ta ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Lạc Mộ Thâm, vỗ nhẹ vào bàn tay của Lạc Mộ Thâm đặt bên ngoài chăn, tôi chú ý động tác này của ông ta vẫn rất có tình cha con.
Lão hồ ly tàn nhẫn độc ác này mà cũng có tình cảm cha con sao?
Tôi ghé mắt vào sát khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa tủ, cố gắng kiềm chế hơi thở của mình.
Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc Lạc Kiến Ba muốn làm gì, muốn nói gì với Lạc Mộ Thâm.
“ Mộ Thâm, con chịu khổ rồi, ôi” Lạc Kiên Ba thở dài nói, “ Bố biết nếu như con biết bị bố ngầm hại, trong lòng sẽ cực kỳ không vui, nhưng bố cũng không còn cách nào, gần đây con thay đổi quá nhiều, con giống như đã không còn là Lạc Mộ Thâm lạnh mặt lạnh tim mà bố từng biết, con biết trong mấy đứa con, tại sao bố lại yêu quý con nhất không? Tại vì, dáng vẻ của con rất giống bố lúc còn trẻ, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, bố vất vả lao tâm khổ tứ gây dựng giang sơn Lạc Thị, bố cho rằng chỉ có con mới có thể khiến nó trở nên huy hoàng, bố kỳ vọng vào con như thế, nhưng bây giờ nhìn con, thay đổi rồi, con trở nên mềm mỏng, chỉ vì con nha đầu đó, em đã quên những thứ mà bố bảo cho con, chúng ta bây giờ cần chính là sự thống trị của chúng ta, chúng ta phải khiến thiết bị khoa học của Lạc Thị chúng ta đứng đầu giang hồ, chúng ta không cần Dạ Thị hay một vài công ty khác cùng tồn tại với chúng ta, vì để đạt được mục đích này, hợp tác với người Nhật thì sao chứ? Lẽ nào bố không biết dã tâm của người Nhật rất lớn sao? Nhưng dã tâm lớn thì lớn, chỉ cần chúng ta có thể thống trị thiên hạ, dã tâm lớn thì làm được gì chứ? Nhưng còn con, vốn dĩ là cơ hội hợp tác rất lớn, con lại từ bỏ, chỉ vì nghe lời nha đầu thối đó, cái gì mà dân tộc quốc gia, có quan hệ gì với chúng ta chứ? Chúng ta kiếm tiền mới là thứ quan trọng nhất. Chỉ cần chúng ta mạnh nhất, người khác nói chúng ta bán nước thì cũng sao chứ? Con bỏ lỡ cơ hội này, con lại cho Dạ Thiên Kỳ cơ hội, thế thì Lạc Thị của chúng ta sau này sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên, bố không thể buông trôi bỏ mặc được, bố yêu cầu con, bố bây giờ để con ở đây, con sẽ quên đi nha đầu thối đó rất nhanh thôi, trở thành Lạc Mộ Thâm như trước đây, khi con tỉnh lại, tất cả sẽ hồi phục, bố cũng sẽ đưa con nha đầu đó đến một nơi mà con tìm không được. Bố biết, con sẽ không để bố phải thất vọng. Bố bây giờ đã chọn cho con một người vợ tốt, đợi sau khi con tỉnh lại, con sẽ rất vui. Mộ Thâm, con sẽ hiểu, đàn ông chỉ có tuyệt tình tuyệt ý, mới có thể thống trị thiên hạ, phụ nữ, chẳng qua chỉ là đồ trang sức trên người đàn ông mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.