Tôi chẳng dễ gì mới vùng vẫy thoát khỏi tên bạo chúa này, trừng mắt nhìn anh ấy: “ Này, Lạc Mộ Thâm, anh là tên háo sắc.....em thật hối hận vì đã cứu anh, chẳng lẽ để người phụ nữ Nhật đó hại anh cho xong.”
Lạc Mộ Thâm khẽ nheo mắt, cười nhìn tôi: “ Người ta nói độc ác nhất là dã tâm phụ nữ, đó chính là em, em xem anh ở nơi nguy hiểm vào lúc nguy hiểm đều nhớ em, em nói anh ham muốn em như thế, em không cảm kích thì thôi còn nguyền rủa anh bị mụ đàn bà Nhật đó hại sao.” Trên khuôn mặt mang đầy vẻ ấm ức nói.
Tôi thật sự bị con người này làm cho không biết nói gì nữa rồi, anh ấy đem chuyện không đạo lý ra nói giống như tôi phải xin lỗi anh ấy vậy.
Anh ấy ở nơi nguy hiểm này vẫn còn muốn làm chuyện đó với tôi, đó là thể hiện tình yêu sâu sắc với tôi sao?
Khuôn mặt tuấn tú của anh ấy kề sát trước mặt tôi, khẽ nói: “ Đầu lợn, em có phải không thích anh nữa phải không? Không nhớ anh nữa? Hoặc là tranh thủ lúc anh bị giam giữ mấy ngày này, em thích tên Dạ Thiên Kỳ đó rồi?”
“ Hừ,” Tôi lấy sức đánh anh ấy một cái, “ Cái gì mà thích chứ, em thích Dạ Thiên Kỳ lúc nào chứ? Người ta là chính nhân quân tử, người ta tốt với em, em còn cảm thấy có lỗi với người ta, nhưng em đối với Dạ Thiên Kỳ chỉ là em gái đối xử với anh trai mà thôi, em bây giờ từ chối anh, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535344/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.