Tôi lập tức quay đầu đi vào thang máy xuống lầu, tôi vừa tới cửa của nơi ở, thì xe của Dạ Thiên Kỳ cũng tới rồi.
Khi khuôn mặt sáng ngời tuấn tú của anh ấy bước ra khỏi xe, nước mắt của tôi đã không còn kìm nén được nữa rồi.
Thực ra, Dạ Thiên Kỳ, đúng là rất tốt, rất tốt, khi tôi cần anh ấy, anh ấy luôn có mặt ở bên cạnh tôi.
Anh ấy giống như thiên sứ bảo vệ tôi vậy, lúc tôi thất vọng nhất, anh ấy luôn có mặt an ủi để tôi vơi đi những nỗi buồn.
Tôi biết tôi còn nợ anh ấy, tôi không đồng ý tình cảm của anh ấy, nhưng anh ấy lại nói sẽ vẫn luôn chờ đợi tôi, thậm chí tôi có thể quên đi rằng anh ấy đang đợi tôi, chỉ cần khi tôi mệt mỏi, buồn phiền nhất, quay đầu lại, sẽ thấy anh ấy vẫn còn đang đứng ở đó mỉm cười chờ đợi tôi.
Tôi biết là tôi rất ích kỷ, một người xuất sắc như Dạ Thiên Kỳ, tôi thậm chí đến để anh ấy là người chờ đợi mà tôi cũng không cho, thế nhưng cứ khi nào tôi gặp chuyện buồn, thì anh ấy lại luôn đứng ra bảo vệ tôi.
Mà trong khi tôi và Lạc Mộ Thâm bên nhau, những lúc anh ấy buồn, chỉ biết ở đó tự xoa dịu vết thương của mình.
Xin lỗi, Dạ Thiên Kỳ......
Tôi im lặng nhìn anh ấy, dường như không biết phải nói gì.
Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi, đùa cợt nói: " sao thế? có phải tại anh đẹp trai quá à?? đến Nhụy Nhụy cũng phải chết lặng rồi? đừng nhìn quá lâu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535323/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.