Tôi hít một hơi thật sâu, xúc lấy một thìa cơm đưa vào trong miệng, thực ra đồ ăn của nhân viên tập đoàn Lạc Thị nấu rất ngon, cũng rất có dinh dưỡng, nhưng lúc này tôi ăn, giống như là đang nhai rơm vậy.
" Nhụy Tử, tại sao đến bây giờ cậu vẫn còn chưa rời khỏi Lạc Thị hả? tôi cảm thấy rất kỳ lạ." Trần An An cười nói.
" Tôi đi khỏi đây hay không, liên quan gì đến cậu?" Tôi tức giận nói.
" Chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau mà? tôi rất quan tâm cậu đấy? Nhụy Tử, cậu suy nghĩ kỹ đi, tốt nhất là cậu hãy đi khỏi đây đi, đi đi, đừng có ở đây làm trò cười cho những kẻ khác, tôi có thể giúp cậu nói với chủ tịch Lạc, đưa cho cậu vài vạn tệ để chi tiêu hay chi phí cho việc gì đó, thật đấy, cậu đừng ở Lạc Thị này nữa." Trần An An cười nói.
" Không cần cậu phải giả dối quan tâm tôi như thế. Đi hay không là việc của tôi, cậu quản làm gì chứ?" Tôi lạnh lùng nói.
" Cậu cứ như thế thì chẳng còn ý nghĩa gì cả, được thôi, cậu đã nói tôi vui, vậy thì tôi nói thật cho cậu biết, tôi thực sự rất rất vui, rất vui khi nhìn thấy cậu bị Lạc Mộ Thâm đá như thế, ha ha ha, " Trần An An cười nói, " giờ cậu chỉ là một nhân viên bình thường của Lạc Thị, còn tôi là thư ký của chủ tịch, giờ cậu nói chuyện với tôi, nhất định phải cẩn thận một chút đấy, bằng không, tôi sẽ khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535322/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.