“ Lạc Tổng, Tiểu Tô đến rồi ạ.” Cát Vân nhẹ nhàng nói.
Lạc mộ Thâm gật gật đầu, ngữ khí hết sức nhẹ nhàng, không biết tại sao, giọng nói của anh ấy hơi khàn: “ Được rồi, Cát Vân, cô ra ngoài đi. Có việc gì tôi sẽ gọi cô!” Anh ấy phẩy tay với cử chỉ phóng khoáng.
Cát vân liếc nhìn tôi, rồi quay người đi ra cửa, để lại tôi một mình đứng ở đó.
Trong phòng vẫn là bầu không khí lạnh lẽo, ngột ngạt khiến người khác cảm thấy như sắp không thở được.
Tôi cảm thấy nước mắt đã trực trào trong khóe mắt tôi, chỉ cần một cái chớp mắt là nước mắt cũng sẽ tuôn ra.
“ Anh Đại Thâm.......” Tôi muốn đi đến trước bàn làm việc của Lạc mộ Thâm, tôi muốn hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào chỉ vì liên kết làm thông gia với nhà giàu mà anh ấy bỏ rơi tôi? Tôi không tin, tôi tin và tình yêu của anh ấy đối với tôi.
Tôi còn chưa nhấc chân hẳn, một người cận vệ của Lạc Mộ Thâm đã giơ tay ra uy hiếp, giọng nói uy nghiêm: “ Đứng nguyên tại đó.”
Trong giọng nói đầy vẻ nguy hiểm, dường như nếu tôi không nghe lời, thì sẽ cho một phát súng chết ngay tại đó vậy.
Tôi đành phải thi chân lại, mắt vẫn nhìn Lạc Mộ Thâm, còn Lạc Mộ Thâm vẫn đeo kính râm, tôi chẳng có cách nào mà nhìn được vào mắt anh ấy.
Tôi chỉ nhìn thấy chiếc cằm gợi cảm của anh ấy, sống mũi thẳng và chiếc miệng góc cạnh sắc sảo.
Tôi càng lúc càng muốn khóc, bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535316/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.