“ Lạc Tổng không liên lạc với cậu, có phải cậu rất sốt ruột? Có phải cậu muốn biết Lạc Tổng của chúng ta đang làm gì đúng không?” Trần An An vừa nói vừa vuốt vuốt móng tay của mình, cậu ta cười nói.
“ Hừm.” Tôi lạnh lùng nói.
Có điều, cậu ta đã nói trúng tim đen của tôi, tôi bây giờ rất sốt ruột, rất lo lắng, tôi bây giờ thật sự rất muốn biết tại sao anh ấy không liên lạc với tôi, tại sao không gọi điện cho tôi, anh ấy bây giờ rốt cuộc đang làm gì.
“ Tôi biết cậu đang nóng lòng, cho nên mới đến nói cho cậu biết, tôi đương nhiên biết, vì dù sao tôi cũng là người mà bố Lạc Mộ Thâm yêu.” Trần An An vô liêm sỉ nói.
Tôi cười khẩy nhìn cậu ta.
Mặc dù cậu ta không biết xấu hổ, nhưng cậu ta nói là thật tình, cậu ta bây giờ là cục cưng của Lạc Kiến Ba, Lạc Mộ Thâm nếu như có chuyện gì, có lẽ cậu ta cũng biết?
Tôi lạnh lùng nhìn Trần An An, không nói gì.
Trần An An nhìn tôi không chớp mắt, cậu ta đưa tay lên khẽ vuốt tóc, khẽ nói: “ Nhụy Tử, tôi thật sự tiếc thay cho cậu, cậu yêu Lạc Mộ Thâm như thế, dành trọn trái tim cho Lạc Mộ Thâm, nhưng Lạc Mộ Thâm lại chẳng coi cậu ra gì. Mới xa nhau có mấy ngày đã thay đổi rồi, thực ra cũng không trách người ta được, Lạc Mộ Thâm đó quả thật quá phong lưu, thế người ta mới nói giang sơn khó đổi bản tính khó dời mà!”
Cậu ta nói như thế, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535309/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.