Chương trước
Chương sau
“ Có thể bận cả một ngày sao? Vừa mới qua tết, công ty có thể bận như thế sao? Tôi nhìn thấy cậu ta chính là không coi Nhụy Nhụy nhà chúng ta ra gì, ông xem nha đầu háo sắc này, cứ mù quáng mà đâm đầu vào.” Mẹ tôi hơi tức giận, vứt chiếc khăn lau bàn xuống bàn, bà lại nhìn về hướng tôi, “ Mẹ nói con Nhụy Nhụy, mẹ vẫn là câu nói đó, mẹ thấy tiểu Lạc đó không đáng dựa vào. Gia đình cậu ta và nhà chúng ta không hợp, nếu như con thật sự gả cho cậu ta, thì đúng là đang trèo cành cao rồi, cho nên bố mẹ ban đầu không vui lắm, nhưng con nói cậu ta tốt với con, cậu ta biểu hiện cũng tốt, bố mẹ cũng không nói gì nữa, con xem sau khi cậu ta quay về, bây giờ đến mấy ngày cũng không quan tâm đến con, con xem có khác gì con đang yêu bóng ma không, nếu như cậu ta thật lòng để ý con, có đối xử với con như thế không? Con phải suy nghĩ cho kỹ, đừng để sau phải hối hận.”
Mẹ tôi vừa lẩm bẩm, vừa đi vào bếp.
Mẹ tôi nói như thế khiến trong lòng tôi càng rối loạn.
Không phải chứ?
Trong lòng tôi không ngừng tự bảo cho mình, Lạc Mộ Thâm không phải loại người đó, anh ấy sẽ không như thế với tôi.
Ba ngày này, anh ấy chắc chắn là vì có việc gấp cần giải quyết.
Anh ấy không phải cố ý không để ý đến tôi.
Tôi ra sức an ủi mình như thế, tôi không thể tâm sự được với bất cứ ai, chỉ có thể tự an ủi bản thân mà thôi.
Tôi đang nghĩ thế, đột nhiên nghe thấy cửa nhà tôi có tiếng gõ khẽ.
Uhm? Ai đến thế?
Có thể là ai đến chứ?
Tôi vội nhảy xuống giường, mở cửa, tôi lập tức sững người.
Tại vì, đứng trước cửa nhà tôi là một người đẹp, mà người đẹp này, tôi lại quen biết.
Trên người mặc chiếc áo khoác lông vũ kẻ sọc màu hồng, chân đi đổi ủng tuyết ugg, trên đầu đội chiếc mũ len màu trắng, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn.
Trần An An.
Tôi không ngờ Trần An An lại đến nhà tôi.
Thực ra, trước đây, trước khi tôi và An An tốt nghiệp đại học, tại vì tôi và An An là bạn thân từ hồi cấp 3, chơi với nhau rất tốt, mỗi năm tết đến, hai chúng tôi đều đến nhà nhau chúc tết.
Nhưng bây giờ tình bạn của chúng tôi đã không còn nữa, cho nên, lần đầu tiên tôi không đi đến nhà An An để chúc tết mẹ cậu ta.
Đương nhiên, tôi nghĩ Trần An An cũng sẽ không đến chúc tết nhà tôi.
Nhưng tôi không ngờ, Trần An An lại đến.
Cậu ta đến nhà tôi chúc tết sao?
Tôi nhìn thấy trên tay cậu ta xách một hộp quà hết sức đắt đỏ tinh xảo, dáng vẻ chân thành đến chúc tết.
“ An An?” Lần này khi đối diện với Trần An An, tôi không biết nói gì.
Trần An An mỉm cười nhìn tôi, cậu ta cười nói: “ Nhụy Tử, cậu ở nhà à?”
“ Đương nhiên ở nhà rồi.” Tôi bình thản nói, “ Cậu đến làm gì?”
“ Đến chúc tết cô chú!” Trần An An cười nói.
“ Không cần đâu, mời về đi.” Tôi lạnh lùng nói.
Trần An An đã không phải là Trần An An ngày trước nữa rồi, An An trước đây là bạn của tôi, An An của bây giờ là kẻ thù của tôi, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với cậu ta nữa.
Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy Trần An An này đến nhà tôi, chắc chắn không phải là chúc tết đơn giản, cậu ta đến đây, nhất định là có ý xấu.
Tết lớn thế này, tôi không muốn cậu ta mang đến nhà tôi xui xẻo.
Nghĩ đến đây, tôi muốn đuổi cậu ta về.
“ Nhụy Tử, sao lại vô tình thế chứ?” Trần An An khẽ mỉm cười, “ Nhụy Tử, tôi biết cậu bây giờ đang nghĩ gì, lần này tôi đến, là muốn cho cậu giải tỏa nóng lòng.”
Giải tỏa nóng lòng?
Tôi khẽ cau mày. Trần An An này đang nói gì thế?
“ Tôi cần gì cậu giải tỏa nóng lòng gì chứ? Không cần, cậu đi đi, nhà tôi không chào đón cậu.” Tôi lạnh lùng nói.
Đúng lúc này, mẹ tôi nghe thấy tôi và Trần An An đứng nói chuyện ở cửa. mẹ tôi vốn dĩ không biết rốt cuộc quan hệ giữa tôi và Trần An An xảy ra chuyện gì, bà cũng không biết bây giờ hai chúng tôi đã không phải là bạn nữa, mà là kẻ địch.
Mẹ tôi là người đơn thuần lương thiện, đối với người khác cũng nhiệt tình, bà cười gọi Trần An An: “ Ồ, đó không phải An An sao? An An đến rồi à? Mau vào nhà đi, đứng ở cửa làm gì thế?”
Trần An An lập tức nói: “ Chúc mừng năm mới cô, cháu vào đây ạ.”
Tôi không kìm được thở dài, mẹ tôi để người ta vào nhà, tôi còn nói được gì chứ?
Mẹ của con ơi, mẹ có biết giữa chúng con xảy ra chuyện gì rồi không?
Trần An An xách túi đồ, đi vào nhà tôi, cậu ta cười chào hỏi và chúc tết ông bà bố mẹ tôi, người nhà tôi rất vui vẻ.
Nhìn thấy biểu cảm giống như bạch cốt tinh, tôi thật tức run người.
“ Thì ra An An cũng chưa quay về đi làm à?” Bố tôi cười nói.
“ Vâng ạ, thưa chú, cháu cũng muốn mấy ngày này cùng Nhụy Tử quay về, chúng cháu không những là bạn thân, bây giờ còn là đồng nghiệp của một công ty, Lạc Tổng đối tốt với Nhụy Tử, đối với cháu cũng không kém.” Trần An An cười nói.
“ Thế thì tốt rồi, cháu và Nhụy Tử có duyên với nhau quá, không những là bạn học phổ thông, lại là bạn cùng phòng đại học, lại còn là đồng nghiệp cùng một công ty, các cháu phải trân trọng lấy tình bạn này!” mẹ tôi cười nói.
“ Dạ vâng, chúng cháu sẽ luôn quan tâm lẫn nhau, duyên phận của chúng cháu không chỉ dừng lại ở đó đâu ạ!” Trần An An gian xảo liếc nhìn tôi, cười nói.
Tôi thật sự nhịn không nổi, kéo Trần An An vào trong phòng mình.
“ Nhụy Tử, con làm gì thế?” Bố tôi thấy lạ liền hỏi.
Tôi cố mỉm cười: “ Con và Trần An An có chút chuyện muốn tâm sự ạ.”
“ Có việc gì thì nói ở đây đi, thần thần bí bí làm gì chứ.” Mẹ tôi lẩm bẩm nói.
Bà tôi cười nói: “ chuyện tâm sự của con gái, không tiện cho chúng ta nghe.”
Tôi tức hầm hầm kéo Trần An An vào phòng mình, chốt cửa lại, đẩy Trần An An ngồi vào giường tôi, tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần An An nói: “ Trần An An, cậu rốt cuộc đến làm gì? Cậu có ý gì thế?”
Trần An An cười khẩy nói, chỉnh lại tay áo của cậu ta, cậu ta cau cảu nói: “ Kích động như thế làm gì, đây là chiếc áo hơn một vạn tệ của tôi đấy! kéo hỏng tôi bắt cậu đền đấy?”
Tôi không nói gì, chỉ ôm hai vai lạnh lùng nhìn cậu ta.
“ Trần An An, đừng nhiều lời nữa, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Mau nói đi, mau đánh hơi đi, đánh hơi xong thì biến nhanh.” Tôi quả thật chịu không nổi dáng vẻ cười gian xảo của con người này.
Trần An An cười ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi: “ Nhụy Tử, cậu đừng có như thế với tôi, tôi là tốt với cậu, tôi nói rồi, lần này tôi đến, là để giải tỏa nỗi lòng cho cậu. cậu còn đối với tôi thế sao.”
Tôi cười khẩy nói, hai tay ôm lấy cánh tay, mắt lạnh lùng nhìn Trần An An: “ Tôi trước nay không cho rằng cậu tốt như thế, cậu không phải rất hận tôi sao? Giải tỏa nỗi lòng gì cho tôi chứ?”
Trần An An cười nói: “ Nhụy Tử, cậu có phải bây giờ đang rất sốt ruột? Lạc Tổng vĩ đại anh minh của chúng ta, có phải gần đây không liên lạc gì với cậu?”
Tôi hơi khép mắt lại vẻ nghi ngờ, con hồ ly này tại sao lại biết chứ? Là lừa tôi? Hay là…….?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.