“ Có thể bận cả một ngày sao? Vừa mới qua tết, công ty có thể bận như thế sao? Tôi nhìn thấy cậu ta chính là không coi Nhụy Nhụy nhà chúng ta ra gì, ông xem nha đầu háo sắc này, cứ mù quáng mà đâm đầu vào.” Mẹ tôi hơi tức giận, vứt chiếc khăn lau bàn xuống bàn, bà lại nhìn về hướng tôi, “ Mẹ nói con Nhụy Nhụy, mẹ vẫn là câu nói đó, mẹ thấy tiểu Lạc đó không đáng dựa vào. Gia đình cậu ta và nhà chúng ta không hợp, nếu như con thật sự gả cho cậu ta, thì đúng là đang trèo cành cao rồi, cho nên bố mẹ ban đầu không vui lắm, nhưng con nói cậu ta tốt với con, cậu ta biểu hiện cũng tốt, bố mẹ cũng không nói gì nữa, con xem sau khi cậu ta quay về, bây giờ đến mấy ngày cũng không quan tâm đến con, con xem có khác gì con đang yêu bóng ma không, nếu như cậu ta thật lòng để ý con, có đối xử với con như thế không? Con phải suy nghĩ cho kỹ, đừng để sau phải hối hận.”
Mẹ tôi vừa lẩm bẩm, vừa đi vào bếp.
Mẹ tôi nói như thế khiến trong lòng tôi càng rối loạn.
Không phải chứ?
Trong lòng tôi không ngừng tự bảo cho mình, Lạc Mộ Thâm không phải loại người đó, anh ấy sẽ không như thế với tôi.
Ba ngày này, anh ấy chắc chắn là vì có việc gấp cần giải quyết.
Anh ấy không phải cố ý không để ý đến tôi.
Tôi ra sức an ủi mình như thế, tôi không thể tâm sự được với bất cứ ai, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535308/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.