Mẹ tôi thở dài, vỗ nhẹ vào đầu tôi: “ Ôi, bố mẹ bây giờ cũng không biết nói thế nào, đầu óc cứ mơ hồ, vốn dĩ ý kiến của cả nhà dù cho nói thế nào cũng không muốn các con ở bên nhau, tại vì nó không những có tiền hơn nữa danh tiếng trước đây quả thực không hay lắm. Nhưng bố mẹ bây giờ thấy cậu ta thật lòng với con, cũng không đánh không đuổi nữa, chỉ có điều, bố mẹ không biết sự chân thành của cậu ta có thể duy trì đến lúc nào.....”
“ Hì hì, con tin sẽ duy trì mãi mãi.” Tôi cười hôn lên má mẹ tôi một cái, “ Mẹ, anh ấy đã nói rồi, trước đây sống bừa bãi, sau này sẽ không bao giờ thế nữa, anh ấy sẽ mãi mãi chỉ đối tốt với con, con là người phụ nữ cuối cùng của anh ấy rồi.”
Bố tôi đặt báo xuống, nhìn qua chiếc kính lão nói với tôi: “ Ôi, Nhụy Nhụy, con cũng lớn rồi, bố mẹ cũng không can thiệp được vào cuộc sống của con, có điều, bố mẹ vẫn muốn nhắc nhở con, con phải sáng suốt, đừng có mù quáng bị cậu ta lừa, cậu ta vừa tặng nhà vừa tặng xe cho con, con cho rằng cậu ta yêu chiều con như thế, nhưng nếu như cậu ta thật sự thay lòng, con chỉ có ngồi trong nhà mà khóc thầm thôi? Bố mẹ hy vọng con có thể sống hạnh phúc, bố và mẹ con già rồi, ông bà nội thì càng khó nói, chúng ta có thể hưởng thụ được gì chứ? Đối với bố mẹ mà nói, một bữa cơm 1000 tệ và 100
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535305/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.