Tôi cười dựa vào lòng anh ấy, anh ấy cũng ôm chặt lấy tôi, hai người cùng ngước lên trời ngắm pháo hoa lung linh, nhìn cũng nhìn không thấy đủ.
Thực ra, tôi đã từng có ước nguyện từ thời còn thiếu nữ: Tôi hy vọng, có môtj ngày, sẽ có người cùng tôi ngắm pháo hoa đầy trời.
Bây giờ, ước nguyện này cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Cứ như thế, Lạc Mộ Thâm ở nhà tôi thêm mấy ngày nữa, trong ba ngày này, anh ấy thật sự giống như con rể vậy, không đi chạy bộ cùng bố tôi thì sẽ nấu cơm cùng mẹ tôi, còn chơi cờ chăm hoa với ông nội tôi, dần dần ấn tượng của người nhà tôi đối với anh ấy càng ngày càng tốt, tôi không biết mấy quyển sổ đó đó có phải có tác dụng rất lớn không, tại vì dù sao bố mẹ tôi không phải là người yêu thích tiền đến thế.
Năm đó tôi vẫn còn yêu tên tiểu tử Đường Nhiên nghèo như thế, vậy mà bố mẹ tôi cũng không phản đối gì.
Họ chỉ muốn tôi tìm được một người đối tốt với tôi. Còn Lạc Mộ Thâm thể hiện rất yêu chiều tôi như thế, chắc chắn khiến họ rất hài lòng.
Mặc dù trong lòng họ vẫn có chút gì đó lăn tăn, nhưng nhìn thấy Lạc Mộ Thâm thích tôi như thế, họ cũng không nói gì nữa.
Chỉ là, mẹ tôi cũng nói với tôi, đừng nên kết hôn vội với Lạc Mộ Thâm, nhất thiết phải có thời gian tìm hiểu anh ấy thêm mới được.
Miệng tôi thì đồng ý, nhưng trong lòng thì cười thầm, còn xem xét cái gì chứ? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535304/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.