Thực ra chân của tôi cũng rất đẹp, tôi đoán Lạc Mộ Thâm trước nay chưa bao giờ nhìn kỹ chân tôi như lúc này.
“ Anh nói em, người em cũng không thấp, thế mà chân cũng không bị to.” Lạc Mộ thâm ngồi trên ghế tựa, nhìn chân tôi, dùng tay nhẹ nhàng bóp chân cho tôi, chăm chú nói, “ thực ra anh chưa để ý kỹ chân em bao giờ, còn cho rằng con gái Đông Bắc bọn em qua loa đại khái, chắc chắn chân cũng sẽ thô ráp.”
“ thế còn thực tế thì sao?” Tôi đắc ý giơ hẳn chân lên tận gần mũi của Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm cười lấy tay hất chân tôi ra: “ Bỏ ra nào, cái chân nhỏ này, cũng đẹp đấy, lạ quá, mấy người phụ nữ trước anh quen, có lẽ tại vì thân hình đều cao, chân cũng rất to, chân toàn phải đi giày size 39, 40 gì đó, chân to thì nhìn sẽ không đẹp nữa, chân em nhìn rất nhỏ gọn.”
“ Đó là đương nhiên, người em không thấp, chân cũng không to, chỉ đi 36 thôi.” Tôi đắc ý nhìn bàn chân mình, mặc dù chân tôi không đẹp bằng chân Trần An An, nhưng chân tôi cũng rất trắng trẻo nhỏ gọn, ngón chân hồng hào. Ngón chân không dài không ngắn hoặc bị khuyết điểm xương to gì đó.
“ Chân em nhỏ như thế, có thể đứng vững không?” Lạc Mộ Thâm hơi khép nhỏ mắt lại.
“ Đứng không vững, cho nên anh không nhìn thấy em rất ít đi giày cao gót sao?” tôi cười nói.
Tôi dùng bàn chân nhỏ khẽ dẫm lên chân của Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535295/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.