“ Nhưng.....” Tôi vẫn thắc mắc, sự việc vừa xảy ra vẫn còn như hiện ra trước mắt tôi.
Tôi đột nhiên nhớ ra bố của Lạc Mộ Thâm là Lạc Kiến Ba hôm nay còn uy hiếp tôi: Cô có tin tôi giết chết cô không?
Buổi trưa ông ta vừa uy hiếp tôi, bây giờ như thế này, lẽ nào......
Không phải chứ? Ông ta sẽ không độc ác thâm nho như thế chứ?
Tôi quay đầu vẻ nghi ngờ nhìn Lạc Mộ Thâm, tôi có nên nói cho Lạc Mộ Thâm biết không?
Nghĩ kỹ lại, hay là thôi đi, có lẽ thật sự là do thần kinh tôi quá nhạy cảm, có lẽ thật sự là sự cố ngoài ý muốn mà thôi......
“ Thông thường lái xe tải hạng nặng loại này, đều là lái xe đường dài rất mệt, cho nên, bọn họ thường xuyên xảy ra sự cố ngoài ý muốn, có điều, kỹ thuật lái xe của anh vẫn rất tốt,có thể đi tham gia vào đội đua xe được ấy chứ. Yên tâm đi, không sao đâu.” Lạc Mộ Thâm cười hết sức thoải mái. Anh ấy khẽ vỗ vào vai tôi, bàn tay của anh ấy, thật sự rất ấm áp.
“......” Tôi nhẹ cau mày lại.
Lạc Mộ Thâm cười, vừa lái xe, vừa đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của tôi: “ Yên tâm đi, đây là xã hội pháp trị, làm gì có giết người nhiều như thế chứ?”
“ Xã hội pháp trị, thế mà em còn bị anh chiếm đoạt đấy còn gì?” Tôi bĩu môi nói. Tôi cố gắng để bầu không khí thoải mái hơn một chút.
“ Ôi, sao thế? Bị anh chiếm đoạt mà không can lòng à? Tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535286/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.