Được thôi, tôi thừa nhận tôi bây giờ giống như mắc bênh Parkinson, bây giờ chân tay đều run, nhưng tôi bây giờ không phải do anh làm ra sao?
Thật là oan ức cho tôi mà.
Tôi oán hận nhìn Lạc Mộ Thâm, Cát Vân cố nhịn cười vội vàng đặt bản fax lên bàn của Lạc Mộ Thâm, sau đó kính cẩn nói: “ Lạc Tổng, tôi lập tức đi chuẩn bị quần áo cho anh.”
“ Bất kể là Cát Vân hay Tần Cương đều là những thư ký thân thiết tin cậy nhất của Lạc Mộ Thâm, tôi thật lấy làm lạ, những thư ký hiểu mình như thế, tại sao Lạc Mộ Thâm lại không tiến triển tình cảm với họ chứ?
Có thể nhìn ra, vốn dĩ Lạc Mộ Thâm vẫn tuân thủ câu nói “ Thỏ không ăn cỏ trong ổ”, chỉ là đối với tôi, anh ấy lần đầu tiên phạm quy rồi.
Tôi nhìn thấy trong khoảnh khắc Cát Vân quay người, chị ấy đang phải cố nhịn cười, tôi nhìn chị ấy nhẫn nhịn đến nỗi mạch máu cũng nổi cả lên. Nếu như chị ấy thật sự phải nhịn đến mức trào máu não, thế thì tôi phải chịu trách nhiệm rồi.
Tôi than thân trách phận, tiết tháo của tôi, thật sự xấu hổ không biết giấu đi đâu.
Trời đất ơi, mau nứt cho con một cái lỗ, để con chui vào, mãi mãi không ra nữa.
Rất nhanh, Cát Vân đã là áo sơmi và quần tây mang đến cho Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm có quần áo để trong công ty để ứng phó với các cuộc họp hay tiếp khách, vừa may hôm nay được mang ra dùng.
“ Cứ đặt ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535217/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.