“ Em lúc nào cũng không cần, không chừng nó thật sự thoái hóa đó, đến lúc đó không thể khiến em hài lòng em đừng trách anh đấy, anh vốn dĩ là một vận động viên khỏe mạnh, đến lúc đó mà không làm ăn được gì thì đừng trách anh đấy.” Lạc Mộ Thâm cố ý trầm mặt nói.
“ hừ đi chỗ khác mau, đàn ông các anh thật đáng ghét, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó, già cũng nghĩ, mà trẻ thì cũng thế, cả nhà đều phong lưu, gen không đứng đắn, em bây giờ đang nghĩ xem có gả cho anh được không. Thảo nào Tử Gia không nói để em ở bên anh, có lẽ cậu ấy vì nửa sau của em mà nghĩ! Bố anh là già phong lưu, anh là trẻ phong lưu.” Tôi tức hầm hầm nói.
“ Anh nói cho em biết, em đừng có mà hối hận, anh chẳng qua là vì một cây cổ như em, mà bỏ qua cả một khu rừng, anh là người nặng tình, làm gì có ai thế chứ? Trước đây là phong lưu, bây giờ phong lưu chỗ nào chứ, anh còn trong trắng hơn tuyết trên núi ấy?” Lạc Mộ Thâm cố tình nói.
Tôi nhìn khuôn mặt đó, lập tức cười phì ra.
“ Này, đừng chỉ cười không, em định thời gian đi, lúc nào có thể làm được. Nói nghiêm túc đi. Em đừng có né tránh.” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi cười, lập tức nghiêm túc nói.
“ Xem anh biểu hiện thế nào. Anh bây giờ đang trong thời kỳ dùng thử, chỉ có thể biểu hiện tốt, mới có thể kết thúc trước thời gian dùng thử, nếu như biểu hiện không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535216/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.