“ Em á!” Lạc Mộ Thâm dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào sống mũi tôi.
“ Em nói, anh Đại Thâm, anh có thể yêu thương em một chút được không? Giờ em đang là bệnh nhân nằm bẹp không thể dậy nổi rồi, anh lại còn đối đãi với em như thế, ác quá đi, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Tôi giận dỗi nói, nằm trên giường không thể động đậy được, đúng là chán chết đi được rồi.
“ Được, vậy anh sẽ nhẹ nhàng một chút.” Lạc Mộ Thâm khẽ nhoẻn miệng cười, anh ấy lại “nhẹ nhàng” ấn vào sống mũi tôi một cái.
Trời, gã này đúng là không thể bỏ được cái kiểu ăn hiếp tôi rồi.
“ Này, em đã xem nhẫn kim cương bao giờ chưa? Không phải là anh cố ý lừa em chứ? Đôi mắt đẹp đó của Lạc Mộ Thâm quay sang nhìn tôi nói.
“ Em không để ý!” Tôi cố ý nói.
“ Chán chết, anh đã chụp ảnh lại rồi.” Lạc Mộ Thâm lấy một tấm ảnh từ trong ngăn kéo tủ đặt ở đầu giường ra, tôi nhìn thấy đó là bức ảnh siêu âm ổ bụng của tôi, trong bụng của tôi, có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của người khác.
Vừa nhìn là biết đó là chiếc nhẫn kim cương to mà Lạc Mộ Thâm đặt trong chiếc bánh kem để cầu hôn tôi.
Họng của tôi lại dễ trôi như thế sao? Tại sao có thể lọt qua được chứ?
Lạc Mộ Thâm cầm lấy bức ảnh chụp siêu âm đó, cười cười, đột nhiên quỳ xuống nói với tôi: “ Đầu lợn, lấy anh nhé?”
Tôi thật sự vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535212/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.