Chương trước
Chương sau
“ Ồ, sao thế? Bụng em làm sao thế?” Phương Trạch Vũ thấy lạ liền nói.
“ Có lẽ dạ dày em bị kim cương đâm thủng rồi, anh mau giúp em lấy ra đi?” Tôi hổn hển nói. Cơn đau khiến tôi cảm thấy dạ dày mình như bị xoắn lại, mồ hôi chảy thành giọt trên trán.
Từ bé đến lớn trước nay tôi chưa từng bị đau như thế này.
“ Kim cương?” Phương Trạch Vũ sững sờ nói, “ Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao lại có kim cương chứ? Bụng em còn mọc kim cương sao? Thật là mới lạ.”
“ Là nhẫn kim cương của anh Đại Thâm! Bây giờ ở trong bụng của em, sau khi em ăn nhẫn, chưa lãng mạn được chút nào, bụng lại bắt đầu đau, xem ra em không phải con người lãng mạn, em nói anh Đại Thâm, chiếc nhẫn đó có phải là thạch tín làm không?” Nét mặt tôi đau khổ nói, tại vì đau quá mà tôi tin rằng, ngũ quan của tôi lúc này sắp nhíu thành cái bánh bao rồi.
“ Đừng nhiều lời nữa, sau này sẽ giải thích với cậu sau, mau xem cho cô ấy xem có phải thật sự dạ dày đã bị kim cương chọc thủng rồi không?” Trán Lạc Mộ Thâm cũng ướt đầm mồ hôi, tôi biết, anh ấy thật sự lo lắng.
“ Được, mau cho qua đây siêu âm.” Phương Trạch Vũ vội vàng nói.
Các nhân viên y tá đẩy chiếc giường di động sang phòng siêu âm, thông qua chẩn đoán kĩ càng, mới phát hiện tôi là........viêm ruột thừa cấp tính.
Đương nhiên, bọn họ cũng thông qua siêu âm soi được trong bụng tôi, nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương rất to, lại còn là chiếc nhẫn màu hồng hiếm có, khi tôi nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lạn đó, tôi còn nghi ngờ rằng tại sao tôi lại có thể nuốt trôi được chiếc nhẫn to như thế chứ?
“ Viêm ruột thừa cấp tính, phải lập tức làm phẫu thuật.” Bác sĩ phụ trách vội vàng nói.
“ Ôi? Làm phẫu thuật sao? Không cần đâu?” Tôi lại mếu máo, tôi nói tôi chính là một đứa chuyên gặp đen đủi mà, chẳng dễ dàng mà gặp may mà, đêm giáng sinh này lẽ ra phải rất lãng mạn, còn nhận được rất nhiều quà quý, nhưng món quà khiến người khác ngạc nhiên nhất chính là--- tôi lại bị đưa vào bệnh viện làm phẫu thuật ruột thừa.
Thế là đi đời nhà ma đêm giáng sinh rồi.
“ Không sao, chỉ là tiểu phẫu nhỏ mà thôi, yên tâm, anh sẽ ở cùng em.” Lạc Mộ Thâm nắm chặt lấy tay của tôi.
“ Huhuhuhu.......” Tôi khóc lóc thảm thiết, bây giờ, tôi làm gì có cách gì chứ? Tôi bây giờ chỉ có thể chờ người ta rạch người ra mà thôi.
Thế là, tôi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, sau khi gây mê, bị cắt đi một phần ruột thừa của tôi, sau đó, tôi lại bị đẩy ra khỏi phòng, rồi đẩy vào phòng bệnh.
Mẹ kiếp, một lần nữa tôi phải nói tôi thật có duyên đặc biệt với bệnh viện, căn cứ vào thống kê, đây đã là lần thứ tư tôi nhập viện rồi.
Tôi dần dần tỉnh tại sau khi thuốc gây mê từ từ hết, tôi nhẹ mở mắt ra, nhìn thấy ba khuôn mặt đang lo lắng sốt ruột nhìn tôi.
Ban đầu tôi cảm thấy mơ hồ, từ từ tỉnh, tôi nhìn rõ rồi, một là Lạc Mộ Thâm, một là Phương Trạch Vũ, một người khác nữa là Châu Đình.
Thì ra Châu Đình cũng đến rồi sao?
Cậu ấy biết tôi phải phẫu thuật ruột thừa chắc chắn là do Phương Trạch Vũ nói, cho nên, cậu ấy mới đến.
Nhìn thấy tôi, cậu ấy cười nói: “ Nhụy tử, dọa chết mình rồi, còn cho rằng cậu bị làm sao chứ? Cậu nói xem đêm giáng sinh, cậu làm phẫu thuật, cậu bị sao gì chiếu vậy?”
Tôi thều thào nói: “ Cậu cho rằng mình muốn làm phẫu thuật vào đêm giáng sinh sao? Mình vốn dĩ đang rất vui vẻ, không ngờ lại bị đưa vào bệnh viện, không biết ông trời có thù oán gì mới mình không? Mình là ôm con trời chạy mấy hay sao?”
Tôi không ngờ lúc này sau khi vừa làm phẫu thuật xong, vậy mà tôi vẫn trong trạng thái tức giận được.
“ Đúng rồi, anh Đại Vũ, chiếc nhẫn kim cương đó đã lấy ra chưa?” Tôi đột nhiên nhớ ra gì đó.
“ Bây giờ chỉ làm phẫu thuật viêm ruột thừa, không để ý đến chiếc nhẫn kim cương đó, lại nói, đó không phải là vấn đề gì lớn, đợi nó tự ra là được rồi.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Nó tự ra sao?” Tôi ngạc nhiên há hốc mồm, “ anh là nói em phải đợi rồi quan sát phân, sau đó lấy chiếc nhẫn từ trong phân ra rửa sạch rồi đeo vào tay mình sao?”
“ Trên nguyên tắc là như thế.” Phương Trạch Vũ ra vẻ nghiêm túc cười nói.
“ Ôi trời đấy ơi, tại sao chiếc nhẫn cầu hôn của tôi lại phải lôi ra từ đống phân chứ?” Tôi ngẩng mặt lên trời mà than thở.
Mấy người trong phòng bện đều không kìm được cười phá lên.
Mặt tôi tối sầm lại, ông trời mau cho sét đánh chết mấy con người không có lương tâm này đi?
Tôi như thế, bọn họ vẫn còn cười, tôi vừa mới làm phẫu thuật xong, mới khâu vết thương xong, mấy tên này cũng chẳng sợ vết thương của tôi há miệng sao, thật là xấu xa mà!
Đương nhiên, tôi tiếc nhẫn vẫn là chiếc nhẫn cầu hôn đó, tôi chẳng dễ gì mới đợi được lời cầu hôn của Lạc Mộ Thâm, kết quả lại biến thành thế này.
Thằng cha này sẽ không hối hận chứ?
“ Mình đến chăm sóc cậu.” Châu Đình nhanh nhảu nói.
“ Không cần đâu, Châu Đình, để anh chăm sóc cô ấy được rồi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy vẫn nắm lấy tay tôi.
“ Châu Đình, cậu ban ngày đi làm đã đủ mệt rồi, Mộ Thâm sẽ chăm sóc mình, hơn nữa, còn có điều dưỡng nữa!” Tôi cười nói với Châu Đình.
“ Cái này.....” Châu Đình hơi khó xử, tôi biết người bạn thân này rất muốn chăm sóc tôi.
Châu Đình, là bạn thân nhất của tôi, tôi vì có người bạn này mà cảm thấy tự hào.
“ Châu Đình, em yên tâm đi, không cần em chăm sóc, Nhụy Tử đầu lợn bây giờ là tim gan bảo bối của Lạc Mộ Thâm, nếu như em tranh cơ hội chăm sóc đầu lợn, đừng nói anh không nhắc nhở em, em sẽ không biết mình chết thế nào đâu.” Phương Trạch Vũ cườ inói, “ em dám tranh cơ hội chăm sóc Nhụy tử với tổng giám đốc Lạc sao?”
“ A?” sắc mặt Châu Đình lập tức thay đổi, tôi biết cậu ấy thật sự bị Phương Trạch Vũ dọa cho sợ hồi.
“ Vậy thì nhờ Lạc Tổng chăm sóc Nhụy Tử.” Châu Đình vội vàng nói.
Phương Trạch Vũ không kìm được cười lên: “ Đại Thâm, cậu có chăm được không? Mình điều thêm mấy điều dưỡng y tá nữa nhé?”
“ Ưh,” Lạc Mộ Thâm gật đầu, “ Để mình chăm có đầu lợn.”
Phương Trạch Vũ và Châu Đình nói chuyện với tôi một lúc nữa rồi mới rời đi, dù sao thì bây giờ cũng đã rất muộn rồi, cũng không tiện giữ người ta lại.
Bây giờ là đêm giáng sinh, có lẽ người ta còn có dự định khác nữa.
Người khác tôi không biết, tôi biết Châu Đình bây giờ đang yêu một người bạn trai rất thương cậu ấy, bây giờ người ta đang chìm đắm trong mùi vị tình yêu, tôi kéo người ta trong đêm giáng sinh lãng mạn ra, thật sự đắc tội đáng chết!
Phương Trạch Vũ và Châu Đình đều về rồi, một mình Lạc Mộ Thâm ngồi bên cạnh giường tôi, mượn ánh đèn ở đầu giường, tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ấy còn thanh tịnh và đẹp đẽ hơn ánh trăng, càng thanh nhã hơn.
“ Đầu lợn, vết thương còn đau không?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
“ Hơi đau, có điều không phải là rất đau, chỉ là hơi có cảm giác tê tê nữa.” Tôi nhẹ giọng nói.
“ Em nói em xem, đau ruột thừa thật là đúng lúc.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, vẫn là ánh mắt ghét bỏ đó, dù cho như thế, tôi đương nhiên biết rằng anh ấy vốn dĩ sẽ không ghét bỏ tôi.
“ Còn có cách nào chứ? Anh nghĩ rằng em muốn sao?” Tôi hơi ấm ức nói. “ Em ghét nhất bệnh viện, kết quả em phát hiện số lần em nhập viện gần đây còn nhiều hơn 23 năm trước, hai ba năm về trước em chưa bao giờ phải nhập viện cả! Tại sao bây giờ em lại có duyên với bệnh viện thế chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.